Chương 12

6.9K 343 0
                                    

Nặc Nhất Nhất không trả lời, tay lại nắm thành quyền, mi tâm nhíu chặt. Hai người này thật sự có tình cảm sao? Nếu quả như thật yêu nhau, nhắc tới một nửa kia không phải sẽ mọi cách giữ gìn sao? Tại sao lại nói ra những lời không chịu nổi như vậy?

Mẫn Văn nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, ngồi lại tại chỗ, nhàn nhạt nói: "Xem ra là chưa từng thử qua."

Nặc Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, cô nhớ đến đôi mắt hồng hồng cùng dáng vẻ bi thương của Lưu Bạch Ngọc, đột nhiên rất muốn cùng Mẫn Văn đánh một trận.

Mẫn Văn liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi: "Thế nào, muốn đánh nhau sao? Vừa lúc, đánh nhau rồi Nặc cảnh quan có thể trực tiếp bắt ta về sở, cũng tiết kiệm thời gian chờ đợi ở bên ngoài."

Lời nói của Mẫn Văn làm dịu tức giận của Nặc Nhất Nhất, cô dừng một chút, nhìn Mẫn Văn. Tóc dài của Mẫn Văn che mặt, sự yếu đuối giấu sâu trong mắt. Mẫn Văn nhướng mày, rất hiển nhiên không thích bị Nặc Nhất Nhất dò xét ánh mắt: "Có lời gì có thể nói thẳng hay không?"

Nặc Nhất Nhất do dự một chút, lắc cái ly trong tay: "Ngươi một mực chờ bên ngoài sở?" Chẳng lẽ là đợi cả đêm?

Mẫn Văn mím môi, không trả lời. Nặc cảnh quan tỉ mỉ đánh giá Mẫn Văn, gương mặt tinh xảo tái nhợt gần như bệnh trạng, tuy rằng đã trang điểm nhưng vẫn không che được vành mắt đen lộ ra mệt mỏi rã rời, nhìn lại ngón tay xanh nhạt đang nắm chặt cái ly của nàng, Nặc Nhất Nhất lắc đầu. Tình cảm này thật là đáng sợ, cứ thế dằn vặt Bạch Bạch loại người hoạt bát như vậy thành oán phụ, mà băng sơn tỷ tỷ trước mắt cũng biến thành bệnh tâm thần, vẫn là không nên dính vào thì tốt hơn.

"Ta muốn gặp nàng."

Mẫn Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nặc Nhất Nhất, biểu tình thoáng qua vẻ bất cần, nhưng trong mắt lại mang theo một tia khẩn thiết. Nặc cảnh quan nghi hoặc nhìn nàng: "Vậy ngươi đến gặp a."

"Ta cần sự giúp đỡ của ngươi."

Ánh mắt Mẫn Văn khẩn thiết, điều này làm cho Nặc Nhất Nhất hoảng hốt nghĩ tới dáng vẻ lúc ăn cơm của Hàn Nại, cô trầm mặc chỉ chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu. Tình cảm của hai người, cho dù là bạn thân cũng không thể can thiệp, huống hồ, với tính tình của Lưu Bạch Ngọc, kiêu ngạo như vậy sợ là càng không thể chịu được người khác nhúng tay vào.

"Sợ ta làm tổn thương nàng.?"

Mẫn Văn nhìn chằm chằm ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan bị nàng nhìn có chút lạnh tâm, thật tình cảm thấy tỷ tỷ này quá mức cảm tính.

Ngón tay của Mẫn Văn gõ lên miệng ly, lạnh lùng cười: "Cũng được, ta có thời gian cùng nàng hao tổn, ta ngược lại muốn xem thử, nàng có thể tránh ta đến khi nào."

Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô đã nhìn ra, hôm nay cho dù cô không để ý tới Mẫn Văn, tỷ tỷ này cũng có thể lẩm bẩm một ngày đêm.

* * * * * *

Cứ như vậy bỏ lại Mẫn Văn mà vào sở, Nặc cảnh quan trước tiên đến căn tin ăn một chút bữa sáng, lấy thêm một phần mang lên lầu.

[BIÊN TẬP XONG] Ôm Đầu, Ngồi Xuống!Where stories live. Discover now