Chương 36

6.1K 286 12
                                    

Người khác nhìn không ra ánh mắt Hàn Nại, nhưng Nặc Nhất Nhất thấy rõ, cô cũng rõ ràng ý tứ trong đó, trong lúc nhất thời nội tâm có chút quấn quýt phiền muộn.

Ủy viên cùng Cục trưởng cười nói chuyện phiếm, trong lúc nói mấy câu Nặc Nhất Nhất liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Thì ra đây là chuyện trong cục đã sớm biết, là dẫn dụ những kẻ buôn bán độc chất nhỏ lẻ ra, Ma Huy đã sớm thông báo với cục cảnh sát, bởi vì số lượng không ít hơn nữa còn liên quan đến cạnh tranh không lành mạnh giữa các công ty cho nên tuyệt đối bảo mật. Chỉ có tổng đội bên thị cục biết rõ, không muốn quá nhiều người biết, ủy viên là người chen ngang hắn nhìn Hàn Nại mỉm cười xin lỗi: "Hàn tổng, xin lỗi, cho ngươi thiêm phiền toái."

Hàn Nại cười nhạt một tiếng: "Chính ủy khách khí, trong sở không ít chiếu cố Ma Huy." Ai cũng biết nếu như hôm nay không phải Ma Huy lấy được tin tức sớm có dự phòng, kết quả hôm nay không phải chỉ một câu xin lỗi như vậy liền có thể giải quyết. Nghĩ vậy Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, việc này nàng không nói với Nặc Nhất Nhất, chính là sợ tính tình của cô xung động, vụ án này là tương đối nhạy cảm. Tuy rằng bình thường Nặc Nhất Nhất thoạt nhìn nhu thuận nghe lời nhưng Hàn Nại cũng phát hiện, chỉ cần là liên quan đến công việc, cô tuyệt đối rất nguyên tắc, ai nói cũng vô dụng. Hàn Nại vốn cho là không có trùng hợp như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác ông trời chính là an bài như vậy, khiến Nặc cảnh quan ngày đầu tiên quay về đi làm liền cuốn vào dòng nước này, quả thật là người định không bằng trời định.

Nặc Nhất Nhất vẫn cúi thấp đầu, đang suy nghĩ gì, mi tâm nhíu chặt.

Nói mấy câu xem như là kết thúc việc công, buôn bán ma túy không chút liên quan đến Ma Huy, nhưng Nặc Nhất Nhất cùng Hàn Nại trong lòng có chút bất đồng.

Trong sở nhìn không có gì chuyện gì nữa liền bỏ chạy, ai cũng không có can đảm cùng tổng đội giành vụ án. Nặc Nhất Nhất đi theo phía sau chính ủy, vừa ra đến trước cửa cô liếc mắt nhìn vào đại sảnh.

Hàn Nại như cũ đang cùng cục trưởng nói gì đó, trên mặt mang cười, không nhìn Nặc Nhất Nhất, chỉ có thể nhìn thấy gò má tinh xảo của nàng. Một khắc kia, Nặc Nhất Nhất lần đầu tiên đối với Hàn Nại có một loại cảm giác xa lạ, loại cảm giác này vô cùng không dễ chịu, giấu ở trong lòng, đau đớn giống như bị một côn đánh trúng.

Mà Nặc Nhất Nhất ra ngoài một khắc kia ánh mắt của Hàn Nại cũng chuyển dời, nàng nhìn bóng lưng Nặc Nhất Nhất rời đi, nhẹ nhàng thở dài.

* * * * * *

Trở lại trong sở, Lưu Bạch Ngọc liền phát hiện Nặc Nhất Nhất tâm tình không tốt, nhưng nàng cũng đã dự đoán được.

Như trước hút thuốc, Nặc cảnh quan còn chưa bình thường, cầm một đống lớn quần áo muốn đi giặt.

Trước khi ra khỏi cửa, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày nhìn cô: "Tầng thứ nhất tủ quần áo của ta đều cần phải giặt, ngươi cũng cầm đi giặt sạch đi."

"Được."

Nặc Nhất Nhất cắm đầu đáp ứng, cũng không nói, xoay người liền hướng tủ quần áo của Lưu Bạch Ngọc mà đi, ngồi xổm người xuống, ảo não đem tất cả quần áo đều ném vào trong chậu.

[BIÊN TẬP XONG] Ôm Đầu, Ngồi Xuống!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ