Chương 21

156 22 7
                                    

Khánh An như bị giật điện, vội vội vàng vàng đem tay mình rút ra khỏi tay anh.

Nắm tay cái gì chứ, lại còn mười ngón tay đan nhau.

Cậu ta tưởng mình đang đóng phim thần tượng, học sinh trung học yêu sớm thời kì yêu nhau nồng nàn ngọt ngào chắc?

Thẹn quá hoá giận, Khánh An thẳng chân đạp Minh Vũ một cái, cái đạp nhẹ hều nhưng lại có lòng biết diễn phối hợp nên liền vào vai diễn của mình.

"Uỵch."

Trượt từ trên ghế sô pha ấm áp xuống nền nhà lạnh te te.

Trùng hợp, một màn giơ chân đạp người của Khánh An hoàn toàn bị bố mẹ Nguyễn trông thấy, cô đã thành công biến thành "ác nhân" trong mắt bố mẹ "ruột" của mình.

Bố mẹ Nguyễn vội vàng chạy đến đỡ Minh Vũ ngồi lại lên ghế sô pha, bố thì lật trước lật sau cả người anh lên xem có thương tích nặng nề gì không, mẹ lại luyến luyến thoắng thoắng:

"Trời ơi con trai đáng thương của tôi ơi!"

"Trời lạnh thế này mà con bị đạp xuống nền nhà như thế lại chả lạnh hết cả người à?"

"Thôi mẹ thương mẹ thương..."

Khánh An: ...

Bây giờ đến mức nhận bố mẹ nhận con trai, nhận cả gia phả luôn rồi ạ?

Con biết mà, ngay từ đầu con chỉ là đứa con nhặt ngoài bụi chuối!

Hừ, cậu ta ăn một đạp của con là xứng lắm!!

Đồ trai đểu đáng ghét !!!!!!!!!

Khánh - đứa con nhặt ngoài bụi chuối - An bởi vì quá đau lòng vì sự thật phũ phàng nên chỉ đành xỏ dép bông, lặng lẽ bỏ vào phòng của mình, đến cái đóng cửa cũng thật là nhẹ nhàng.

Trông thấy cảnh đấy, Minh Vũ vội vàng giơ tay đầu hàng với bố mẹ Nguyễn, đánh mắt ra hiệu cho hai người.

Anh thở dài, cơm cháo còn chưa chín miếng nào mà gạo đã bỏ đi rồi.

Mẹ Nguyễn ngơ ngác ngồi xuống ghế sô pha, tay với lấy một múi bưởi đặt trên bàn đưa lên nhàn nhã thưởng thức, đến miếng thứ hai bà quăng trở về chỗ cũ.

Mắt mũi nhăn hết cả lên: "Chua quá, quẹ!"

Nghĩ cũng không dỗ ngay và luôn được, cái gì cũng cần có thời gian, hờn dỗi cũng phải có thời gian cho nó tăng đến đỉnh điểm chứ.

Minh Vũ nhờn rồi, bao giờ nó lên đến cực đại, tự nhiên hạt gạo tự nhảy về nồi lại thôi.

Từ từ là một khái niệm tốt.

Từ từ thì gạo nó mới nấu thành cơm thành cháo được.

Nghĩ rồi anh ngồi đấy, nhàn rỗi nói chuyện phiếm với bố mẹ Nguyễn, nói một hồi lại nói đến tình hình học tập của Khánh An.

Tất cả các môn đều ở mức trên trung bình một tí, riêng môn toán là hoàn toàn rớt đài.

Hình như dạo này anh hơi dung túng Kén nhỏ nhà anh rồi.

"Chú thấy con làm lớp trưởng rất tốt nhưng mà có vẻ hơi dung túng cho bé Kén."

Minh Vũ giật mình, tự mình nghĩ đến với bị bề trên nhắc nhở là hai khái niệm khác nhau.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 05 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Cô Ấy Là Bệnh Của TôiWhere stories live. Discover now