Phòng cất chứa tử vong 1

91 9 0
                                    

Edit: Janee
******
Đôi mắt chậm rãi mở ra rồi khép lại, Berceily nhíu chặt mày, cảm giác linh hồn bị rút ra, cơ thể bị phá hủy vẫn chưa hoàn toàn tan biến, ý thức cả người vẫn còn mơ hồ.

Hồi lâu, cậu mới thanh tỉnh lại, mắt lam đột nhiên mở to, cảnh giác lại sắc bén.

Ký ức trước khi bất tỉnh trào vào đầu như thủy triều, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Berceily ngày càng trở nên khó coi, cậu chống tay, muốn ngồi dậy, lại phát hiện thứ bàn tay chạm vào mềm mại đến không ngờ.

Cậu mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường đen lớn, quần áo trên người bị đổi thành một chiếc áo sơ mi màu đen, dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, lộ ra đôi chân dài, nổi bật trên nền đen của ga giường, trắng đến phát sáng.

Tuy nhiên, sự chú ý của Berceily lại không ở trên quần áo, vì cậu phát hiện ở phần mắt cá chân trái của mình, có một sợi xích sắt đỏ như máu.

Sợi xích sắt kéo dài theo chiếc giường đến cửa ra vào, rồi dọc theo cánh cửa chưa đóng, kéo dài vào vùng bóng tối phía sau.

Trong phòng vốn dĩ tối tăm, nhưng ánh sáng màu đỏ không rõ nguồn gốc đã chiếu sáng nơi đây, Berceily nhìn chung quanh, phát hiện căn phòng không hề trống rỗng, mà ngược lại, những đồ đạc cần có đều có, ngoại trừ bộ chăn màu đen có vẻ hơi kỳ lạ, không khác biệt nhiều so với một phòng ngủ bình thường.

Đương nhiên, dù là nơi bình thường nhất, khi bị ánh sáng tử vong chiếu đến, cũng trở nên không bình thường.

m thầm khinh thường gu thẩm mỹ tồi tệ của người nào đó, Berceily xuống giường.

Chân trần dẫm xuống, khi chạm vào mặt đất lạnh lẽo, kích thích khiến cậu nhịn không được co quắp ngón chân, Berceily mím môi, cố gắng không để ý đến sợi xích sắt nặng trịch trên mắt cá chân, đi vòng quanh phòng.

Mở tủ, bên trong toàn bộ là những bộ quần áo màu đen, trong đó bộ vest đen rõ ràng là món ưa thích của chủ nhân tủ áo, chiếm gần hai phần ba tất cả quần áo, Berceily thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng từ bên trong tủ áo.

Nhìn vào những bộ quần áo quen thuộc,Berceily đã có thể chắc chắn người mang anh đến đây và sử dụng sợi xích sắt này để giam giữ cậu là ai.

Ngoài Tử Thần, còn có ai khác đâu?

Xem ra, cậu đã thực sự khiến anh ta tức giận rồi.

Berceily thậm chí còn có tinh thần để cười nhạo một tiếng, anh đóng cửa tủ áo và nhìn về phía cánh cửa rộng mở.

Berceily quay người đi về hướng cánh cửa, sợi xích sắt theo động tác của cậu kéo lê trên mặt đất, phát ra những âm thanh chói tai.

Bên ngoài, ánh sáng hơi tối, nhưng các ô tủ kính hay bên hàng lang vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt Berceily.

Dưới ánh đèn đỏ tươi phản chiếu trên kính pha lê, chiếu lên những vật phẩm được trưng bày trong đó, và những vật phẩm đó, dưới ánh sáng đỏ, đánh mạnh vào thị giác, in sâu vào đáy mắt của Berceily.

(ĐM/edit)Tử thần luôn muốn giấu tôi điWhere stories live. Discover now