20

487 48 18
                                    

Jungkook lái xe phóng đi bằng cả tính mạng, cậu đã chờ giây phút này bảy năm rồi, cậu sợ nếu bản thân muộn một chút thì sẽ vụt mất anh đến hết kiếp người này. Chiếc xe như xé gió lao về phía trước, bánh xe bắn ra lửa, cậu lạng lách như mất trí, tiếng còi xe lộn xộn trên đường phố dần đã thét lên thành nhiều bản nhạc bụi bặm.

Trong chốc lát, Jungkook rốt cuộc cũng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đầy thương nhớ của người mình yêu. Anh vẫn đẹp, vẫn là dáng người mảnh khảnh đầy thanh thoát và rực rỡ dưới nắng, ánh nhìn lúc nào cũng chất chứa sự dịu dàng ấy vẫn không hề thay đổi. Anh vẫn đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cái ngày mà cậu mất anh. Cho đến khi nhìn thấy Taehyung ôm rồi bế đứa nhỏ lên xe, Taehyung thực sự đã lập gia đình rồi ư, và đó là con của anh ấy... Jungkook thấy dạ dày mình đau đến kì lạ, đau đến không thở nổi và từng cơn quặn thắt cứ dồn dập ùa về. Đau hơn cả cái lần mà cậu nghe được rằng Taehyung đã rời đi, rồi sau đó thì rời đi khỏi cuộc đời cậu tận bảy năm.

Taehyung mở cửa xe, anh vẫn không hay biết gì, Jungkook ngay lúc đấy như phát rồ lên, cậu bấm còi liên hồi, "Thầy Kim đừng đi! Làm ơn...", cậu đạp dí lên chân ga, chiếc xe như mất lái mà lao tới. Còn anh thì vẫn không biết gì, cứ thế lên xe mình rồi lái đi.

Ngay khi cậu tưởng rằng mình sắp sửa đuổi kịp anh rồi, thì bất ngờ có một chiếc xe khác lách vào khoảng trống ở giữa, che khuất hết tầm nhìn phía trước cậu.

Jungkook giật mình phanh gấp, "KHỐN KIẾP!", cậu sốt ruột, vẫn không muốn từ bỏ hy vọng của mình. Nhưng cuộc đời lại thích trêu đùa nỗi đau của cậu hơn, Jungkook hụt hẫng nhìn xe của Taehyung rẽ vào con đường khác trong khi cậu chưa kịp nhấn chân ga thì đèn đỏ vừa bắt đầu...

Nhìn xe của anh dần dần biến mất trước tầm mắt, hay nhìn anh lướt vội qua đời rồi cứ thế mà bỏ cậu lại một mình, như cách anh đã làm. Jungkook chết lặng trên xe, cậu gục mặt lên vô lăng, đến khóc cũng không thể khóc được nữa. Bảy năm và đến bây giờ, chẳng biết bao lần cậu đã thấy mọi thứ dường như tuyệt vọng cùng cực rồi.

Nhưng rồi cậu nghĩ, bản thân mình đã cố gắng đến tận bây giờ rồi, hà cớ gì mà lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy, bảy năm qua còn vô vọng hơn như thế nữa cơ mà...

Cậu sẽ chỉ bỏ cuộc nếu như Taehyung nói anh thực sự đã yêu và có con với người khác rồi.

Nghĩ đến vậy, động lực vô hình dồn lên tận não, bên trong bùng lửa lên, thiêu rụi mọi sự chán nản, Jungkook quyết định tiếp tục kiên trì, cậu không muốn bỏ cuộc. Hơi thở cậu dồn dập hơn bình thường, tim đập nhanh, tay chân cứ run hết cả lên, cậu toát mồ hôi. Khi đèn vừa nhảy sang xanh, cậu lại đánh lái bằng tất cả sức lực còn lại, dùng hết sự sống của mình để đạp mạnh lên chân ga. Jungkook tin mình nhất định sẽ đuổi kịp Taehyung, cậu tin vào tình yêu của mình, cậu tin vào mọi sự kỳ vọng của mình.

Khi vừa rẽ vào con đường mà Taehyung đã đi, Jungkook lại thấy anh quay đầu về hướng ngược lại. Rất nhanh trong chớp mắt, anh đã hoà vào dòng xe cộ tấp nập, Jungkook vẫn chưa kịp tán thưởng tài lái xe có vẻ rất tốt của anh thì cậu suýt nữa đã mất dấu anh lần hai.

KookV | Thỏ trá hìnhWhere stories live. Discover now