Chương 76: Sập bẫy rồi!

1K 47 1
                                    


Vừa từ "cõi chết" trở về nhưng công việc của tôi cũng chẳng rảnh rang là bao. Dù rằng đã cố gắng sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi thêm nhưng bệnh nhân mới đến khám, bệnh nhân cũ cần phải tới thăm, rồi lại đến mùa hái thuốc, chẳng lúc nào là tay chân được ngơi nghỉ. Đó là còn chưa kể đến việc tôi tự sám hối sâu sắc về những lỗi lầm mình phạm phải trong quá khứ, không xứng đáng để trở thành học trò của Trần Uy, càng không nói đến việc trở thành một lang y chân chính.

Trong Y Huấn Cách Ngôn của Hải Thượng Lãn Ông đã ghi chú rất rõ:

"Phàm thầy thuốc nên nghĩ đến việc giúp đỡ người, không nên tự ý cầu vui, như mang rượu lên núi, chơi bời ngắm cảnh, vắng nhà chốc lát, nhỡ có bệnh nhân cấp cứu làm cho người ta sốt ruột mong chờ nguy hại đến tính mệnh con người. Vậy cần phải biết nhiệm vụ của mình là quan trọng thế nào?"

Nhớ lại lời y huấn mà tôi không khỏi tự trách móc mình. Nếu tôi dành nhiều thời gian rèn dũa hơn thì đã không có nhiều chuyện đáng tiếng xảy ra. Vậy là tôi vừa ngồi nắn nót viết từng chữ vào bản "phác đồ" dành cho Linh An vừa mải suy nghĩ không thôi.

"Đến lượt chị kìa."

Tôi quay lại nghiêng đầu nhìn Sạ, đang giả đò chăm chỉ bận rộn mà cũng bị phá bĩnh:

"Khai Phong Vương đã đi rồi à?"

Sạ bĩu môi:

"Ta vừa ăn 5 dân của chị mà chị còn không thèm nhìn lấy một cái."

Tôi cười xoà:

"Có nhìn thấy chứ, khả năng multitask của Đam rất tốt."

"Măn ti tát là cái gì?" - Sạ nhướn mày hỏi.

"Là có thể làm nhiều việc một lúc." - Tôi gấp mấy tờ giấy mình đang viết dở lại, quay sang nhìn bàn "ô ăn quan" đầy những viên ngọc trắng - "Hôm nay ta sẽ khiến Khai Phong Vương phải bại trận trở về."

Sạ không thèm trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đón nhận lời khiêu khiêu khích. Không biết cái tính hiếu thắng này ở đâu ra nhưng hễ lúc nào rảnh rỗi là thằng bé lại đến tìm tôi tỉ thí, bất kể là giờ nghỉ ở bệnh xá Trần Uy hay khi đang ở phủ Chỉ huy sứ, bất kể là thua bao nhiêu trận. Sạ không những không nản chí mà còn sai người làm một bộ "ô ăn quan" bằng ngọc để tiện mang đi mang lại. Tôi đồ rằng nếu không thắng một lần nào thì cả đời này Sạ cũng không buông tha tôi mất.

"Chị nghĩ có thể đánh bại được ta à?"

"Được chứ! Là ai chưa thắng một lần nào nào?" - Tôi cười đắc chí.

"Đằng nào cũng chơi rồi, vậy thì ván này cược lớn đi." - Sạ trầm giọng.

Tôi nhìn tình thế hiện tại cười gian manh, len lén giấu bộ dạng bỉ ổi bất lương của mình, bình tĩnh hỏi:

"Khai Phong Vương muốn cược gì? Một ván một đồng tiếp ư?"

Sạ cầm viên ngọc từ từ đặt xuống:

"Một dân một đồng. Nếu ăn quan thì sẽ gấp đôi."

Ái chà chà, thằng bé này biết chơi quá!

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Where stories live. Discover now