Chương 69: Chúa tể bá dơ

1K 50 5
                                    


Tôi "À" một tiếng ra vẻ mình hiểu lắm. Rõ ràng rồi, chưa bao giờ tôi nhìn thấy thằng bé này học hành tử tế. Nhớ hồi đầu gặp Sạ còn chơi trò "trộm long tráo phụng", đổi mấy tờ giấy không hiểu vẽ gì bằng những nét chữ đều đặn thẳng tắp khi Long Đĩnh ghé điện Long Lộc. Cũng không trách được, hồi 6 tuổi tôi còn ngồi khóc hu hu vì bài tập đánh vần chữ "ph" quá khó.

Quan điểm của tôi chính là trẻ con dưới 6 tuổi thì không ép học chữ, học chơi vui và học cách làm người. Sạ thân là hoàng tử, hơn thế nữa tính đến thời điểm hiện tại lại là con trai độc nhất của Long Đĩnh nên khó tránh phải gánh vác trọng trách trên vai. Tuổi còn chưa kịp lớn đã vừa phải học chữ vừa phải học cưỡi ngựa bắn cung. Tôi cúi đầu, nước mắt vô thức chảy ra. Long Đĩnh sẽ chẳng còn tại vị được lâu nữa, Sạ lại càng không thể nối ngôi. Chỉ e rằng sau này khi Lý Công Uẩn đăng cơ thì Sạ sẽ lành ít dữ nhiều.

Tuyệt diệt gia tộc và kẻ đồng minh của triều đại cũ bao giờ cũng là điều mà những vị vua mới lên ngôi phải làm. Nếu có trách chỉ có thể trách Long Đĩnh ngày ấy thấy Lý Công Uẩn ôm xác vua Trung Tông khóc không những không giết mà còn khen tận trung(7), ban chức tước như bây giờ. "Người nào đem lại quyền lực cho kẻ khác thì sẽ tự chọn chôn vùi chính mình.(8)"

"Chị làm sao vậy?" - Sạ ngồi xuống, đưa bàn tay trắng nõn lên khẽ lau nước mắt tôi - "Chị đau quá à, ta gọi Thái y sứ nhé?"

Tôi lắc đầu:

"Đam không sao, mà vừa nãy hoàng tử nói có tin vui gì muốn báo cho Đam cơ?"

Sạ cười mỉm:

"Đừng gọi ta là hoàng tử nữa, phụ hoàng đã sắc phong ta làm Khai Phong Vương(9) từ cách đây mấy ngày."

"Cách đây mấy ngày?" - Tôi tròn mắt.

"Phải, điển lễ cũng đã xong rồi. Thật tiếc chị đổ bệnh nên không thể đến dự cùng ta."

"Trời đất ơi! Đam đã ngủ bao lâu rồi?"

"Tính đến hôm nay thì đã là bảy ngày sáu đêm."

Tôi chết tâm.

Tôi thực sự chết tâm!

Tôi đã làm cái gì vậy?

Cái Tết đầu tiên ở Đại Cồ Việt mà nỡ lòng nào để tôi hôn mê bất tỉnh, ngủ triền miên không dứt bảy ngày trời!

Ôi thiên địa thánh thần ơi!

Kế hoạch khám phá văn hoá cổ truyền Việt Nam của tôi coi như đổ sông đổ bể.

Thấy tôi như kẻ mất hồn, bỗng dưng nằm dạng chân dạng cẳng, mắt nhìn trần nhà vô hồn Sạ phá lên cười khanh khách.

"Chị đang tiếc tiền mừng tuổi đó sao?"

Nghe đến tiền tôi quay lại, miệng không tự chủ được mà cười toét:

"Đam có tiền mừng tuổi ư?"

Sạ rút từ ống ay áo rộng thùng thình ra một xâu tiền, kẽ rung nhẹ làm mấy đồng bạc va vào nhau kêu leng keng:

"Tiền mừng tuổi của chị ta đều giữ lại cả. Giáo thụ Trần Uy, An Tường và Lịch Vũ mỗi người đều cho một ít."

Tôi mím môi, cố gắng tỏ ra mình không nề hà tiền bạc lắm nhưng trong bụng lại vui như mở cờ. Ốm có mấy hôm nhận được số tiền bằng lương bổng cả tháng thì coi như trong cái rủi cũng có cái may.

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Where stories live. Discover now