Chương 24

538 102 9
                                    

Tác giả:DreamyWilliam
_____________

"Hắn tựa hồ đã khuyết thiếu ái nhân năng lực, nhưng là, hắn biết trên đời này có yêu hắn người. Mà này, nhiêu đó là đủ rồi."

_____(1)_____

Ngày 10 tháng 8, một tuần sau đại chiến ở lễ hội.

Hanagaki Takemichi bước đi hiên ngang giữa phố phường, xung quanh là những tiếng thì thầm to nhỏ về cậu và sự liên hệ của cậu với Touman.

Cho dù Takemichi đã hạn chế hết mức có thể sự tồn tại của mình trong cuộc đại chiến hôm bữa, nhưng không biết thằng khốn nào ác ôn lại đi đồn rằng cậu là 'Người đã đứng ra bảo vệ tổng trưởng Touman trước thành viên phe đối địch là Hanma', còn cái gì mà 'Takemichi là người đã giữ chân địch ở phút đầu trận để kéo thời gian cho phe Touman tập hợp lực lượng' các thứ các thứ.

Đến bản thân Takemichi khi nghe tin đồn còn cảm thấy nó nhảm nhí, nhưng bằng một cách phi logic nào đó, những người xung quanh cậu hoàn toàn tin tưởng vào tin đồn, thậm chí nhiều trong số họ còn gọi cậu là 'đại ca' hay 'senpai' Takemichi.

Phiền chết đi được.

Càng nghĩ Takemichi càng khó chịu, cậu tấp vào một tiệm tạp hóa gần đó, mua giúp Kisaki ít 'Mì gói' để làm bữa tối, với quay đầu đi ra khỏi tiệm, Takemichi đã bị tấn công.

Đúng vậy, bị tấn công, cái tên đó nhỏ con, lùn hơn cậu tận một cái đầu, nhưng hắn lại rất to gan, lao lên nhắm vào bụng Takemichi mà đánh.

Làm gì có chuyện dễ ăn thế, Takemichi nắm cổ áo nó dựt lên cái một, mặc cho nó ra sức vùng vẫy và la hét, cậu nhanh chóng lôi đầu nó vào trong hẽm, ném nó đi, làm nó bay lăn lóc dưới nền đất.

Tên nhóc đó bị sự thô lỗ của Takemichi chọc giận, cậu ta giận dữ quát lớn:"Anh làm cái gì vậy hả?"

"Hả? Anh đáng ra phải là người hỏi câu đó mới đúng đó, nhóc làm cái gì mà tự nhiên muốn đánh anh? Thèm đòn lắm đúng không?" Takemichi ngay lập tức chửi lại, cậu phủi tay muốn bỏ đi nhưng tên nhóc kia có vẻ chưa phục, nó đứng dậy, lao lên muốn ăn thua đủ với Takemichi, cuối cùng vấp cục đá cái ngã sõng soài ra nền đất.

"Phụt-" Takemichi được một trận cười ra trò.

Tên nhóc đó quê đến phát khóc, hai tay bấu chặt lấy nền đất, uất ức nghiến răng, chửi:"Anh...anh là đồ hèn..có giỏi, có giỏi thì đánh với tôi đây này...đừng né.."

"Ôi trời ôi trời, trẻ con bấy giờ đáng sợ ghê." Takemichi lắc đầu, lôi từ trong túi ra một ít băng keo cá nhân, rồi tiến lại bên thằng nhóc đó, giúp nó sơ cứu vết thương đang chảy máu trên trán.

Thằng nhóc lúc này mới chịu ngoan ngoãn ngồi im, dù vậy, cậu ta trông vẫn không cam lòng, cứ mím môi rơi nước mắt mãi thôi.

Takemichi xoa xoa cái trán của nó, nhìn cái bản mặt méo mó khi khóc của tên nhóc này làm Takemichi ngán ngẩm thở dài, cậu xoa xoa mái tóc bông xù của mình, lên tiếng hỏi:"Cha mẹ nhóc đâu mà để nhóc chạy ra đây, với lại tại sao lại muốn đánh anh? Rồi mắc cái gì khóc, anh là nạn nhân còn chưa khóc đây này, nhóc khóc cái gì?"

 [AllTakemichi] Một Lũ ĐiênWhere stories live. Discover now