Chương 15

1.2K 161 10
                                    

Tác giả:DreamyWilliam
____________

"Thật bất công! Ta sống nhiều năm như thế trong dối trá và thống khổ, từng không ít lần giãy dụa trong tuyệt vọng, la hét đến khàn cổ, chỉ mong có một ai đó có thể để mắt đến ta, cứu rỗi ta, bảo hộ ta cho dù có là một giây một phút nhỏ nhoi. Ngay cái khoảng khắc ta muốn từ bỏ, muốn mặc kệ số phận nhấn chìm ta xuống vực sâu, hắn ta đã đến, nói cho ta chân tướng của tất cả mọi chuyện, nói cho ta, ta đáng ra đã có thể sống tốt hơn. Thống khổ, đau đớn và căm ghét lấp đầy trái tim đã chết lặng, ta hận ngươi, hận ngươi đến tận xương tận tủy."

____(1)_____

Đúng như dự đoán của Kisaki và Takemichi, Draken và Mikey đã xảy ra tranh chấp, Touman từ đây bị chia làm hai phe, cho dù phần nhiều là do Draken tự tách ra chứ Mikey hoàn toàn không có đụng gì đến.

Takemichi dựa theo cốt truyện mà mình xem được, biết là hiện giờ chắc Mikey đang chạy đi tìm Draken khắp nơi, cậu cũng biết luôn nơi mà Mikey sẽ tìm thấy Draken, là cái công viên nơi Mikey và Draken gặp nhau lần đầu, ở đó hai người sẽ tâm sự đôi ba câu, cuối cùng mâu thuẫn bị cởi bỏ.

Cũng vì biết được nơi hai thằng đó sẽ gặp nhau, Takemichi rất quyết đoán mà né khu vực đó càng xa càng tốt, cậu không ngu gì mà ngồi không ở nhà, lạng quạng thằng nhõi Mikey nó dẫn Draken đến tìm thì cực lắm, cậu cũng không ngu gì đứng gần nơi hai thằng đó đang nói chuyện, có mà đang nói giữa chừng cái lôi cái đầu cậu vào đánh hội đồng thì có mà hết cứu.

Hanagaki Takemichi đi lanh quanh ở trong trung tâm mua sắm, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nói thật, cậu rất tò mò về nhân loại, về gu thời trang có phần đơn giản của bọn họ.

Với cương vị là một vị thần, Takemichi ngày nào cũng phải diện trên mình một bộ y phục cực kì rườm rà, với hàng hà xa số các loại vải, trang sức, họa tiết, con dấu. Phần lớn cậu ăn mặc như vậy để hợp tiêu chuẩn mà The void đưa ra, đương nhiên là nó không tốn thời gian mặc, tất cả những gì Takemichi cần làm chính là tưởng tượng y phục của bản thân sẽ trông như thế nào mà thôi, nếu không bị hạn chế, Takemichi chắc chắn sẽ ở trần luôn chứ quần áo gì.

Nhưng từ lúc bị khóa lại trong hình dạng hữu cơ này, Takemichi đã biết như thế nào là độ phiền phức của quần áo. Hết cởi rồi lại mặc vô, mỗi ngày thay ít nhất hai bộ, còn phải đem đi giặt, đi phơi, còn phải xếp, phải ủi, cực kì nhiều các bước, phiền chết luôn.

Thế cho nên Takemichi đã chuyển sang mặc quần áo đơn giản một chút, khi thì áo tay ngắn cùng quần đùi, khi thì hoodie với quần dài, khi thì sơ mi quần tây, đơn giản dễ giặt không cần ủi, mặc vào nhanh mà cởi ra cũng nhanh, rất hợp lý và tiện lợi, rất được Takemichi tin dùng.

Takemichi coi việc ăn và việc ngủ là hai thứ tuyệt vời nhất mà nhân loại may mắn đã sở hữu, nhưng Takemichi lại coi việc thay quần áo và đi học là hai thứ tồi tệ nhất mà nhân loại đã và đang phải chịu đựng hằng ngày.

Cậu cảm thấy thương xót cho những nhân loại đáng thương, cùng lúc đó cũng có chút hâm mộ.

Sinh mệnh của nhân loại cho dù có ngắn ngủi, nhưng cách bọn họ sống lại làm Takemichi hâm mộ rất nhiều, bọn họ sống mấy chục năm, biết rõ bản thân đang làm gì, bọn họ có quyền sống, có quyền tận hưởng cái sống của họ, bọn họ tìm thấy niềm vui trong việc sống, để rồi cuối cùng, bọn họ chết.

 [AllTakemichi] Một Lũ ĐiênTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon