Chương 165: Bạo đỏ

1 0 0
                                    

"Uy, các ngươi muốn làm cái gì?". Có người thấy thiếu niên hốc mắt ửng đỏ, bộ dạng chực khóc, nghĩ đến có lẽ hai cha con này đã bị người ngoại lai mạo phạm, xem cách ăn mặc của hai người có lẽ thuộc về tầng lớp quý tộc.

Trên Diệu Tinh, những đại quý tộc luôn khiêm tốn, hành sự cực kỳ cẩn trọng, nguyên nhân là bởi những quy tắc nghiêm khắc của gia tộc, rất hiếm khi thấy quý tộc không màng pháp luật, ngang nhiên lấy thế khinh người. Đa số những trường hợp gặp được đều là do bên ngoài làm khó dễ, nhưng họ luôn dùng thái độ hòa nhã để đáp lại. Vì thế sẽ thường bị một vài điêu dân làm khó, một khi đối phương la lối khóc lóc om sòm, mặc dù là quý tộc cũng không thể trong tình huống đó mà tùy ý cường ngạnh, do đó trong chốc lát cũng không thể nói rõ lý lẽ.

Người vây xem ngày càng nhiều, Thâm đem Trình Hiểu toàn bộ che ở phía sau mình. Thấy Thiển và Lam ở trên lầu đăng ký còn chưa đi xuống, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, thua người không thua trận, hiện tại hắn không thể để lộ ra nửa điểm hoang mang.

"Ta không biết các người là ai nhưng nếu nghĩ bỏ qua lệnh cấm nô lệ, ra tay với bằng hữu của ta, đem hắn như món đồ chơi hay định bắt hắn về giam cầm, không nói cái khác, ta chính là không cần biết làm cách nào để cáo trạng nhưng nhất thiết phải đem các người báo lên!". Thanh niên mặt đỏ hùng hổ nói, cũng không sợ người khác nghe thấy, hệ thống pháp chế Diệu Tinh rất hoàn chỉnh, hắn cũng không tin ở tòa nhà trung tâm này sẽ có việc đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa. Nhất là đây còn là đại quý tộc, nghe nói bọn họ rất chú trọng đến thanh danh trước công chúng, trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng ở trước mặt mọi người phá hủy hình tượng của mình.

Thiếu niên không khỏi có chút khẩn trương, không nghĩ tới điêu dân này có lá gan lớn như vậy, trực tiếp nói ra. Cậu ta nhìn mẫu phụ của mình, nếu như bị tố cáo thì khẳng định khi trở về sẽ bị quở trách. Cậu ta đã du học năm năm, vừa mới trở về đã gây tội, cũng thật quá mất mặt. Nhưng món đồ chơi này, cậu ta cũng không nghĩ buông tay, ai biết đến bao giờ mới có thể thấy được một món đồ chơi hợp ý như nhân loại này. Nghĩ đến những người khác sẽ khoe khoang món đồ chơi của họ trước mặt mình, trong lòng thiếu niên liền thấy không thoải mái, cậu ta mới không cần món đồ mà người khác đã chơi qua, huấn luyện những món đồ chơi hoang dã này mới là hoạt động cao cấp nhất ở hiện tại, nhưng mẫu phụ sẽ nguyện ý sao.

Thanh niên sắc mặt trầm ổn ánh mắt lộ ra từ ái sờ đầu con trai, kiên định ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói, "Các hạ, không biết vì sao ngươi đối với chúng ta lại có hận ý như vậy, nhưng việc chửi bới và vu tội đã xâm hại nghiêm trọng đến danh dự của chúng ta, hy vọng ngươi lập tức xin lỗi, nếu không, mặc dù chúng ta không truy cứu nhưng pháp luật Diệu Tinh cũng quyết không bỏ qua".

Thiếu niên lập tức cúi đầu, ánh mắt sáng lên, mẫu phụ làm tốt lắm, trả đũa quá tuyệt vời. Quả nhiên mẫu phụ rất thương mình.

Thanh niên khí thế thanh đạm, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không phải kẻ hoành hành khinh dân ăn chơi trác táng, mà thiếu niên đứng phía sau y hình như cũng chịu ủy khuất không nhỏ, miệng đã mếu nhưng vẫn nỗ lực duy trì hình tượng quý tộc, không để mình rơi lệ.

TRỌNG SINH CHI BIẾN PHẾ VI BẢOWhere stories live. Discover now