Về nhà

95 17 6
                                    

Đứng trước sảnh lớn hội trường, chân anh nán lại, chần chừ không chịu bước tiếp. Anh không muốn quay lại đó, không muốn thấy lại khung cảnh đau khổ đó.

Hình như hắn hiểu được tâm tư anh, không đi tiếp nữa, 2 người cứ đứng đấy nhìn chòng chọc vào cánh cửa trước mặt.

"Hay là ra bãi đỗ xe đi, tôi sẽ gọi 2 người kia ra sau"

Anh lẳng lặng gật nhẹ một cái, rồi theo hắn đi ra ngoài.

"Anh Giang!"

Tiếng gọi quen thuộc vang lên khiến cả người anh cứng đờ, âm thanh đó anh đã nghe suốt 5 năm qua sao có thể không biết chủ nhân của nó được.

Thành quay đầu lại, diện kiến nhân vật chính trong câu chuyện mà Giang kể vừa nãy.

Bỏ qua hắn đang đứng ngay đó, anh ta bước đến chộp lấy cánh tay anh siết thật mạnh.

"Em đã nói anh không nên đến đây rồi mà"

Anh nhắm nghiền mắt, quyết không quay đầu, gằn giọng.

"Buông ra"

"Em đã nói chia tay rồi, sao cứ phải làm khó nhau vậy?"

"Tôi nói buông ra"

Anh ra sức giật tay lại nhưng tay tên kia cứ như bãi cao su, dứt mãi không ra. Một hồi sau cánh tay anh bị siết đến đau nhói.

"Ừ thì em sai đi, xin lỗi được chưa? Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ"

Tên cặn bạ. Lời nói thốt ra từ một tên cặn bã chính hiệu. Hắn định không xen vào chuyện riêng của anh nhưng đến mức này, máu nóng của hắn đã dồn lên tới đỉnh điểm.

"Mày bị điếc à? Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra"

Hắn hùng hổ lao tới ném tay tên kia ra, kéo anh lùi về phía sau mình. Dáng vẻ hắn bây giờ không khác gì một ngọn núi lửa sục sôi chuẩn bị phun trào. 

"Có biết xen vào chuyện của người khác là bất lịch sự lắm không hả?"

"Tao không cần phải lịch sự với loại người như mày"

Họ đứng đối diện, lườm nhau tóe lửa, cả bầu không khí bị kéo xuống ngột ngạt đầy căng thẳng, giữa 2 người như nổ ra trận sét đánh vang vạch rõ ranh giới 2 bên.

Anh ta thở hắt một tiếng, không đôi co thêm câu nào nữa, nhướn mày hướng về con người sau lưng hắn.

"Chuyện này em đã nói rõ. Hết yêu rồi, chia tay thôi"

Một lời nói như hàng ngàn con dao bay thẳng về phía họ, dù hắn đã đứng sừng sững ở đó, đã cảm giác được con dao đó đâm vào tim mình nhưng vẫn không thể ngăn cản chúng làm tổn thương anh. Chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy sự tồn tại của bản thân vô dụng đến vậy.

"Mà thật ra em cũng chưa bao giờ yêu anh. Thời điểm đó em cảm thấy cô đơn, trùng hợp...trùng hợp có người thích nên mới...bây giờ thì không cần nữa, vậy nên..."

Phần sau anh ta không nói thêm được nữa, đầu óc choáng váng ngã ngửa ra đất. Phải, chính là hắn đã lao tới đấm thẳng mặt anh ta. Không đợi anh ta đứng dậy, hắn ghì chặt anh ta xuống, cánh tay dùng lực liên tục đánh xuống mặt tên kia không chút khoan nhượng, mỗi cái đánh xuống là một nỗi căm phẫn chửi rủa.

[THÀNH-GIANG] Forget the pastWhere stories live. Discover now