Lục Vô Túy thở dài, đứng dậy khỏi ghế bên cạnh, ngồi xuống cạnh Giang Hoài.

Hắn cầm đũa lên, chậm rãi ăn món ăn mà Giang Hoài làm loạn lên.

Kỳ thật nếu có người cùng Giang Hoài ăn cơm tối, cậu sẽ không chọn đồ ăn lộn xộn lên.

Tuy nhiên, cậu cứ tưởng những món ăn này đều là của mình.

Giang Hoài: "..."

Bất tri bất giác nhận ra điều gì đó.

Cậu hiếm khi có thông minh, nhanh nhẹn ngậm miệng lại.

*

Hai ngày sau, Đường Bình Kiến được đưa đến.

Tình cờ hôm đó Giang Hoài không có lớp, Lục Vô Túy cũng không có ở nhà, đứng trên bậc thang cùng quản gia, nhìn thấy một đám người đang kéo Đường Bình Kiến say khướt, trong lòng có chút tò mò.

Những người đó tuyệt đối không có ý định hù dọa cậu, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết, liền an ủi cậu: "Cậu là Tiểu Giang thiếu gia đúng không? Đây là lão phu nhân sai chúng tôi đem người tới đây, sẽ có người canh ông ấy 24/24, cậu không cần phải lo lắng ”.

Giang Hoài nói: “Ông ấy là ai?”

Cậu cảm thấy khuôn mặt người này quen quen nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Người áo đen nói: “Ông ấy là cha của Lục tổng.”

Giang Hoài kinh ngạc mở to mắt.

Lúc này, Đường Bình Kiến đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói: "Rượu! Sao không cho ta uống!"

Người đàn ông mặc đồ đen nghiêm túc nhìn ông như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, hết sức đề phòng.

Giang Hoài tò mò bước tới, ngồi xổm trước mặt Đường Bình Kiến.

Cậu nói: "Không ai cấm ông uống rượu."

Đường Bình Kiến sửng sốt mở nửa con mắt, thẳng thắn nói: "Cậu là ai?"

Giang Hoài nói: “Tôi là con trai của ông…”

Ủa, là gì ?

Cậu có phải là vợ của Lục Vô Túy không?

Giang Hoài nhất thời bế tắc, không biết tiếp tục như thế nào, Đường Bình Kiến đã nhận ra, khẽ hừ một tiếng: "Ồ, là cậu, đối tượng kết hôn của con trai ta."

Giang Hoài gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Bình Kiến lại nhắm mắt lại, thô lỗ nói: "Cậu đã nói không ai ngăn cản ta uống rượu, nhưng rượu đâu? Mang cho ta!"

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cau mày nói: "Ông ngày nào cũng cờ bạc hoặc uống rượu, lão phu nhân đang cho một cơ hội ăn năn, sao ông không trân trọng?"

"Lão phu nhân?" Đường Bình Kiến cười hắc hắc, "Ồ, cậu đang nói mẹ vợ của ta."

Giang Hoài chống cằm nhìn ông.

"Quả nhiên, mẹ vợ đã cho ta một cơ hội, ta dù thế nào cũng phải cư xử đúng mực..."

Đường Bình Kiến chật vật đứng dậy.

Em bé đáng yêu mềm mại gả cho tổng tài nóng nảy [ Trùng sinh ]Where stories live. Discover now