Cô vội vã đến phòng nghỉ để ngủ bù.

Đây là một căn phòng trống trong bệnh viện để cho đoàn làm phim tạm thời sử dụng, bên trong chất đầy các đạo cụ và đồ đạc lộn xộn, chỉ có một chiếc ghế sô pha dựa vào tường.

Sau khi tẩy trang và rửa mặt xong, Ôn Bảo Tứ liền lấy chăn và gối nhỏ ra, sẵn sàng đi vào giấc ngủ.

Cơ thể mệt mỏi vừa chạm vào ghế sô pha liền thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng tràn vào đại não, một lúc sau, Ôn Bảo Tứ chìm vào giấc ngủ say.

Hai mươi phút trước khi quay, đạo diễn liền bảo Vu Mạt đi tìm Ôn Bảo Tứ, vì còn phải chuẩn bị trang điểm trước khi bắt đầu cảnh quay, nhưng gọi cho cô mãi mà không thấy ai trả lời.

Vu Mạt gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh ta liền cất điện thoại đi, thầm nghĩ ngợi.

Cuối cảnh vừa nãy dường như cô đã nói rằng muốn tìm một nơi để ngủ, vẻ mặt cũng tràn đầy mệt mỏi. Trong đầu liền có ngay đáp án, anh ta ngay lập tức đi về phía phòng chờ.

Các nhân viên đều đang bận rộn, khi Vu Mạt mở cửa ra, bên trong phòng trống không, chỉ có một người đang nằm ngủ say trên chiếc sô pha gần đó.

Vu Mạt không khỏi cong khóe miệng, nhẹ nhàng bước tới.

Ôn Bảo Tứ không có phát hiện ra, vẫn yên tĩnh ngủ, đôi mắt bị hàng mi thật dài che lấp, đôi môi hồng nhuận tự nhiên, làn da trắng phát sáng được soi chiếu dưới ánh đèn, hồng hào lại khỏe mạnh.

Vu Mạt làm càn quyến luyến nhìn cô, ánh mắt không thể dời đi được, cũng không nỡ đánh thức người đang ngủ.

Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, anh ta chỉ nhìn một chút là đủ rồi.

Vu Mạt trong lòng cảnh cáo chính mình, nhưng trái tim lại đập càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt anh ta dần dần trở nên mê mang, giống như bị mê hoặc, không tự chủ được vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt ở trước mắt mình.

Thật mềm.

Anh ta kinh ngạc rụt tay lại, đầu ngón tay vẫn còn vương lại sự ấm áp và mềm mại đó. Theo bản năng, Vu Mạt lại muốn chạm vào nó một lần nữa.

Cuối cùng, động tác của anh ta rất nhẹ, giống như đang chạm vào một loại bảo vật quý giá dễ vỡ, một cách thận trọng, ngay cả hô hấp cũng dần chậm lại.

Ngón tay anh ta lưu lại trên gò má và vầng trán của cô gái, cuối cùng không tự chủ được lướt nhẹ qua sống mũi, hướng đến đôi môi hồng nhuận.

Miệng khô khốc, Vu Mạt vô thức nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, dùng ngón tay cẩn thận chạm vào.

Phịch một tiếng, nhịp tim đập đinh tai nhức óc, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, đại não trong chốc lát như muốn dừng lại, chỉ còn lại đầu ngón tay chạm vào mềm mại ấm áp.

Tại thời khắc này, trước mắt anh ta tựa hồ như quả pháo sắp nổ tung, ngắn ngủi đủ màu sắc, thi nhau nở rộ.

"Phanh--"

Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng động cực lớn, khiến cho người đang đắm chìm trong thế giới riêng là Vu Mạt vô cùng kinh ngạc, anh ta ngay lập tức chấn kinh thu tay về, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó với vẻ mặt tức giận.

 Bầu Trời Ngôi Sao Đều Hái Cho EmWhere stories live. Discover now