|gk| mai ta gặp lại

227 21 0
                                    

minhyung luôn là người ra về sau cùng.

vừa reng chuông, bọn bạn đã vội vàng chạy ra nhưng minhyung thì vẫn đứng lởn vởn trước cửa. cậu ta vẫy tay tạm biệt bọn bạn xong, chưa rời đi. đến khi mọi người về hết, mà thật ra là vẫn còn, minhyung mới len lén ngó vào cửa sổ, nhìn thấy minseok đang cặm cụi chép bài. minhyung để hai tay ra đằng sau, ngó lên trời rồi lại ngó xuống đất, xoay xoay chiếc chìa khóa lớp. cậu ta không thúc giục minseok, kiên nhẫn chờ cậu bạn chép xong bài rồi mới khóa cửa.

được một hồi thì minseok cũng dọn dẹp đồ đạc. minhyung nghe tiếng cậu ấy vội cho tập sách vào cặp, hít một hơi thật sâu. cậu ta bước vào lớp, đi đến chỗ ngồi của mình, lục tìm trong hộc bàn như thể để quên sách vở nhưng sự thật là trong đó trống rỗng. minseok vừa bước ra, minhyung cũng nhanh chóng xốc cặp lên, đóng cửa lớp rồi ra ngoài thay giày.

đến lúc tiếng bước chân của cậu bạn nhỏ xa dần thì minhyung vẫn cứ đứng trước cửa lớp giả vờ khóa. cậu ta có chút tiếc nuối đến bên lan can, nhìn bóng dáng minseok bước từng bước trên sân trường.

-

tiết toán, minseok ngồi bàn đầu, chóng tay lên cằm, ngáp ngắn ngáp dài giải bài hình học cuối cùng. tới lượt minhyung lên giải bài, cậu ta chăm chú nhìn dáng người cao lớn của minhyung, nhìn cậu ta giải bài trên bảng nhưng lại không nhìn bài giải của cậu ta.

hết tiết, thầy đã đi ra khỏi lớp. mấy đứa cùng lớp cũng đã ùa ra chen chúc nhau trước hành lang. minseok điềm tĩnh ngồi ở đó, cậu ta vẽ nguệch ngoạc vào trang cuối của vở bài tập toán. được một lúc mới vội vàng ra về.

cậu ta nhận ra minhyung vẫn luôn chờ ở đó. tới khi bước xuống hành lang, minseok vẫn không nhịn được mà quay đầu lại để xem minhyung đã về hay chưa. thật tiếc, minseok chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

-

họ chưa từng nói chuyện với nhau dù cả hai là bạn cùng lớp suốt 3 năm. trong cuốn kỉ yếu của minseok, có một bức tranh vẽ minhyung được kẹp ở trang cuối cùng. trong cuốn kỉ yếu của minhyung, có một bức thư tình đã đề tên người nhận nhưng chưa bao giờ dám gửi.

thươngWhere stories live. Discover now