Chương 40.Chôn ngực

51 2 3
                                    

"Ô..."

"Đại nhân..."

Tiếng khóc đau khổ bị tiếng mưa lấn át khiến người ta nghe không rõ ràng.

Mưa to như thác đổ ,thiếu niên áo xanh quỳ gối trên nền đất bẩn,mặc kệ nước bùn văng lên làm bẩn quần áo mình, cậu ôm một cây dù trắng phát ra ánh sáng nhàn nhạt mà gào khóc ,nước mưa để tóc dính vào khuôn mặt thiếu niên.

Đừng Khóc.

Bạch Tố Chân đưa tay khẽ chỉnh tóc cho thiếu niên, nhưng mà tay lại chỉ có thể xuyên qua thân thể thiếu niên ,y không đụng tới thiếu niên kia được, điều này khiến tim bạch Tố Chân vô thức đập nhanh hơn, tràn vào cảm giác bi thương mà từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được.

Y đứng bên cạnh thiếu niên, nghe thiếu niên một lần lại một lần hô hào "đại nhân", sau đó một lần rồi một lần nói" Thật xin lỗi".

"Nương nương...."

Thiếu niên giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó ,lập tức ngừng khóc, ôm chặt cây dù trong ngực ,ngẩng đầu lên.

"Đúng ...Nương nương...".

Hắn đã thông suốt, trên khuôn mặt bị tóc che lấp hơn phân nửa là sự kiên định kia, là khuôn mặt trắng nõn cực kỳ xinh đẹp ,đẹp đến mức khiến cho người ta không thể rời mắt.

Vậy mà lúc này khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại không có chút huyết sắc ,cậu khóc đến đỏ hay cả hai mắt, trong đôi mắt tràn ngập bi ai .

Bạch Tố Chân nhìn chỉ cảm thấy thật đau lòng.

Y biết gương mặt kia, kia là gương mặt của Trầm Thanh ,ba trăm năm trước Trầm Thanh lần thứ nhất hóa hình cũng là gương mặt kia, gương mặt nhỏ non nớt khác hoàn toàn lần thứ hai hóa hình là nam tử trưởng thành.

Gương mặt này xuất hiện trên người thiếu niên ,Bạch Tố Chân thậm chí còn cảm thấy đây là điều đương nhiên ,sự đau lòng lấn át lý trí ,y không tự chủ dang tay mà ôm lấy thiếu niên kia.

Đừng Khóc.

Bọn họ dường như có thể cảm nhận được nhau ,nhưng sau một khắc lại tách ra.

Y không thể chạm tới hắn.

Trong lòng Bạch Tố Chân run lên ,nhanh chóng xoay người bắt lấy tay của hắn, nhưng mà thiếu niên đã bị mây mù che lấp, bay về phía chân trời.

"...Tiểu Thanh...."

Trong bóng tối, con mắt lóe lên ánh sáng vàng nổi bật, cánh tay không tự chủ vươn ra ,tựa như nghĩ phải bắt được gì đó.

Con mắt màu vàng óng dần dần cúi xuống dưới, Bạch Tố Chân hạ tay xuống che khuất con mắt y ,thở hổn hà hổn hển để bình tâm lại cảm xúc từ trong giấc mộng kia ,nhịp tim đập loạn xạ ,cuối cùng mới chậm rãi khôi phục yên tĩnh trở lại.

Một hồi lâu sau ,Bạch Tố Chân mới đem bàn tay mình rời đi, nhìn Trầm Thanh đang nằm nghiêng về phía mình mà ngủ, cậu ngủ cũng không an ổn ,lông mày nhíu chặt giống như đang gặp ác mộng.

Bạch Tố Chân không nhịn được mà đưa tay xoa xoa mi tâm của cậu.

Thiếu niên trong mộng... Tiểu Thanh.

Ta cùng Hứa Tiên đoạt nam nhân [Edit]Où les histoires vivent. Découvrez maintenant