Chương 35 Nói hay không.

54 5 0
                                    

"Đại Nhân".

Cửa cũng không phải do Bạch Tố Chân đẩy ra, mà là được người bên trong mở ra ,chuẩn xác mà nói là bị quỷ mở ra.

Tiểu quỷ núp sau cánh cửa rụt rè nhìn bọn hắn.

Thật ra khi bạch Tố Chân vừa về thì nó đã biết vừa định mở cửa, thì Trầm Thanh tỉnh lại ,về sau nó thực sự không biết làm sao, đành phải co lại ở góc tường sau cửa.

Đến khi Bạch Tố Chân nói vào nhà, nó mới đành ngoan ngoãn mở cửa ra.

"Sắc trời đã tối."

Trong nhà còn chưa kịp đốt đèn, tối đen như mực lại thêm con mắt vô thần của tiểu quỷ xuất hiện trước cửa, nếu là với người bình thường chỉ nhìn qua cũng có thể sợ chết.

Trầm Thanh có chút xấu hổ.

Mặc dù cậu vừa rồi không nói gì, cũng không làm gì ,nhưng biết có một con quỷ vẫn là một tiểu quỷ đang vây xem, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Đối với cái chuyện này Bạch Tố Chân lại không cho là quan trọng, dù sao y đã biết tiểu quỷ sớm ở đây, chỉ là chưa để ý mà thôi.

"Có chuyện gì?".

Bạch Tố Chân một bên hỏi ,một bên bước vào nhà ,trong nháy mắt ngọn nến Trong nhà đã được đốt lên, sáng rực

"Tỷ tỷ đã đi làm chứng, nhưng ngày mai Hứa Tiên vẫn phải bị đày đi Cô Tô".

Giọng điệu của tiểu quỷ có chút ủy khuất ,cũng có chút bối rối ,sợ Bạch Tố Chân trách tội.

Quả nhiên vừa dứt lời tiểu quỷ chỉ thấy Bạch Tố Chân xoay người qua nhìn nó.

Tiểu quỷ lùi hai bước, không tự chủ nhìn Trầm Thanh, nhưng mà nam nhân kia một mặt nghiêm túc ,cũng chỉ lạnh lùng nhìn nó.

Tiểu quỷ sợ đến mức rụt lại ,chỉ cảm thấy ánh mắt kia còn lợi hại hơn với kiếm gỗ đào, chỉ cần nhìn thấy nó toàn bộ quỷ đều phải run sợ.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Trầm Thanh trong lòng tặc lưỡi, hồi tưởng một lần nữa, thực sự không có lý do gì để khiến Hứa Tiên bị đẩy đi.

"Cái kia... cái kia..." Tiểu quỷ bị doạ đến lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói hết câu.

Quan ngân là do tỷ phu của Hứa Tiên trông giữ ,lần này bị mất lại không tìm thấy thủ phạm ,đương nhiên tội sẽ đổ lên đầu tỉ phu của hắn, Hứa Tiên lại niệm tình tỷ phu và tỷ tỷ đem hắn nuôi lớn, nên tự nguyện chịu phạt thay, nguyện ý đến Cô Tô ba năm sau mới có thể trở về.

"Là một tri ân".

Bạch Tố Chân phất tay ra hiệu tiểu quỷ kia đi xuống ,tiểu quỷ nhìn thấy động tác này không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cấp tốc chạy ra khỏi phòng.

Trầm Thanh có đang suy nghĩ không biết làm sao để phá hư kịch bản này, chợt nghe Bạch Tố Chânnói ,chỉ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu sắp bị căng đứt, cảm xúc tức giận không khống chế được từ trong lòng bốc lên, giương mắt nhìn về phía Bạch Tố Chân ,cười lạnh một tiếng.

Ta cùng Hứa Tiên đoạt nam nhân [Edit]Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang