Mượn dù

916 57 4
                                    

Trận mưa lớn đổ xuống xối xả mang theo từng giọt mưa nặng nề nện xuống nền đất tạo bọt bắn tung tóe tình cơ làm ướt ống quần người đi đường .Bầu trời tối dần tựa như trùm lên 1 mảnh vải đen huyền bí .

Đâu đó trong căn phòng vẫn còn sáng đèn thấp thoáng thân ảnh cậu thiếu niên ngồi thẳng tắp , chuyên chú nghiên cứu tư liệu trên máy tính, ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt như bay trên bàn phím tạo tiếng lách tách vui tai, đến mức tiếng mưa xối xả sau tấm kính chắn của sổ cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cậu.

Đánh xong chữ cuối cùng, Trầm Thanh mới lắc lắc cần cổ đã mỏi nhừ, thả lỏng lưng trên ghế, xoay xoay cổ tay đau nhức, theo thói quen mà nhìn thời gian hiển thị trên máy tính

21:21

Cậu thế mà lại làm được đến muốn như vậy , vừa vặn cũng là lúc phải tắt đèn

Trầm Thanh mệt mỏi xoa trán , trong lòng vui vẻ, tuy tốn mất thời gian nghỉ ngơi, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã làm xong, ngày mai cũng không còn bị deadline dí nữa.

Trầm Thanh vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng vui vẻ liền bị dập tắt đi vài phần ... Nước mưa chảy thành từng dòng trên cửa kính khẽ khàng rơi xuống, bầu trời đen như mực cùng màn mưa che khuất tầm nhìn phía xa xa khiến mọi thứ đều trở nên mờ mịt không rõ ràng.

Trầm Thanh nhíu mày, mấp máy môi mỏng.

Cậu không thích trời mưa

Trời mưa sẽ làm tâm trạng của cậu trở nên vô cùng tồi tệ, chẳng có lý do nào cả ,chỉ là không thích trời mưa thôi...Nhất là những trận mưa to bất chợt và cả những đợt mưa nhỏ kéo dài rả rích.

Từ đó tạo ra thói quen luôn mang ô ra ngoài.

Cậu cúi đầu nhìn ngăn kéo... Bên trong ngoài tài liệu học tập thì chẳng còn gì khác.

Trầm Thanh sửng sốt 1 lúc , sau đó đành ôm đầu mà oán than lăn lộn rồi "Cạch" một tiếng , đầu cậu bị đụng vào cạnh bàn, cơn đau ập đến khiến lông mày cậu nhắn nhúm...Cậu quên mang dù.

Lúc ra ngoài vội vàng mang theo máy tính lại quên cầm theo chiếc ô đã đặt sẵn trên giường , bình thường thì không nói, nhưng lại đúng hôm trời đổ mưa , còn mưa không nhỏ.

"Thật đen đủi".

Trầm Thanh xoa bóp huyệt thái dương, tâm trạng xấu tới cực điểm , cậu bắt đầu thấy hội hận tại sao hôm nay không về kí túc sớm hơn một chút .

Ánh đèn cao áp chiếu sáng lấp đầy phòng học trống trải , không có tiếng trò chuyện của sinh viên, tĩnh mịch đến rùng rợn , làm người còn sót lại cuối cùng trong lớp là cậu thấy hơi ớn lạnh.

Bóng đèn vang lên 1 tiếng khe khẽ , rất nhỏ, khó mà phát hiện được.

Trầm Thanh mím môi buồn bực tắt máy tính , rồi bình tĩnh dọn dẹp bàn học bừa bộn .

"Trầm Thanh "

Bên tại đột nhiên vang lên 1 giọng nam xa lạ , cậu giật nảy mình , quay mặt về nơi phát ra âm thanh, cửa phòng không biết từ lúc nào xuất hiện 1 người cao lớn nhìn cậu cười híp mắt .

Ta cùng Hứa Tiên đoạt nam nhân [Edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ