Chương 24

184 23 3
                                    

Hai người không hẹn mà cũng giữ nguyên sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng, một người nhàn hạ không có việc gì nên đôi mắt vẫn luôn theo dõi người còn lại. Và dĩ nhiên, cô gái đó còn đang bị choáng ngợp bởi nơi này, mọi thứ ở đây thật sự vượt xa cô tưởng tượng.

"Này, Jane" Eira nhẹ giọng kêu trong khi vẫn bận ngắm gian phòng.

Jane không trả lời thay vào đó cô bước chầm chậm về phía nàng, Eira cũng không khó chịu khi bị cô lạnh nhạt, ngược lại giọng nàng còn mang theo chút vui sướng:

"Nơi này chắc hẳn tồn tại ít nhất 500 năm." Eira buộc miệng nói.

Mắt Jane lướt nhanh qua toàn bộ thư viện rồi quay sang nàng, trầm giọng sửa lại:

"Hơn một nghìn năm."

"Hả!?"

"Chính xác là một nghìn năm trăm năm."

Eira sửng sốt, nhất thời đứng bất động tại chỗ, trong đầu nghĩ thầm Vậy chẳng phải gần bằng tuổi đời của Aro rồi, nói vậy nơi này.

"Chắc chắn là cấm địa." Eira hít mạnh một hơi, nhịp thở dần hỗn loạn, khung cảnh trước mắt nàng từ thiên đường lại đột ngột biến thành tử địa đầy rẫy cạm bẫy chết chóc. Biết đâu kho tàng này thực chất là nơi để bọn họ cất giấu những mật liệu phỏng tay thì phải làm sao đây.

Jane nghe thế thì cười mỉm, nhún chân về trước vài bước, áo choàng đen bay phấp phới uốn quanh từng kệ sách. Hôm nay cô cũng mặc một chiếc váy tối màu dài qua gối, như thường ngày, những chiếc váy của Jane Volturi đều mang một màu, là màu đen, nhưng từng chiếc lại là mỗi kiểu dáng khác nhau.. Chẳng hạn như chiếc váy này, phần lai váy may suông theo chân cô bung xoã tự do ở chân váy, dáng cổ váy được may đứng, chiếc cổ thanh mảnh được phủ một lớp ren chằng chịt những hoạ tiết bí ẩn cuốn hút. Không phải ngẫu nhiên mà Eira lại quan sát Jane kĩ đến thế mà chẳng qua ngay lúc này, hình dáng của cô thật sự khiến Eira không tài nào dứt mắt ra được. Cách cô mỉm cười, dù không mấy thân thiện, thậm chí có vài phần là nguy hiểm hại người, nhưng khoé môi cô không thể giấu đi sự tự hào hay tự đắc của một đứa trẻ khi khoe ra chiến tích của mình. Cách cô chạm vào mỗi một kệ sách phủ lớp bụi mờ với sự thành kính sâu kín bởi có khi đó chính là một trong những chiến lợi phẩm mà gia tộc thu gom được từ các cuộc thanh trừ dẹp loạn. Còn cả cách gót giày cô nhảy múa trên nền đá cùng ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, cách mái tóc vàng ưu nhã của cô làm rực sáng cả không gian âm u ảm đạm. Jane Volturi đằm mình vào nơi này còn nàng đắm mình trong cảm giác thân thuộc đang xâm chiếm cõi lòng. Vừa thân thuộc vừa tiếc nuối, vừa nhoi nhói đâu đó sâu bên trong, vừa muốn tránh đi thật xa khối thạch cao xinh đẹp kia xa thật xa để đè ép cảm xúc kì lạ đó lại, vừa không sợ chết mà muốn lại gần hơn, lại gần thêm một chút.

Jane Volturi còn hoàn mỹ hơn nàng tưởng gấp bội lần. Bỗng nhiên, Eira có cảm giác nàng từng được chứng kiến qua một cảnh này. Eira trước giờ không phải người bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, ngược lại là đằng khác. Nhưng nữ cận vệ thân phận cao quý này vẫn là một điều gì đó hoàn toàn khác biệt với nàng.

Một, rồi hai phút sau...

"Tách! Tách!" Jane từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng, cô búng tay thật mạnh đánh thức Eira, gương mặt nàng đang ngây ra dần dần khôi phục lại như cũ, dù đáy mắt vẫn mang chút mê man. Jane khoanh hai tay lại, hơi nghiêng đầu, hai hàng mày thanh thoát khẽ gặp nhau, chắc mẫm đã khó chịu vì lời mình nói bị Eira lơ đẹp.

[Twilight | GL] SymphonyWhere stories live. Discover now