Chương 58

12.4K 984 48
                                    

Trong khoảnh khắc ánh mặt trời dâng lên chói lòa, trời đất giống như cũng bị nhuộm một màu đỏ rực rỡ.

Hắn bước thẳng đến chỗ ánh sáng, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là vô số tinh hỏa bay đến tụ quanh người hắn hay là mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi hồn phách trên người hắn đều đang bốc cháy rồi tiêu tán trong gió như tàn lửa, vừa đẹp đẽ vừa thê lương.

Hắn bước từng bước đến chỗ Ngưu Diện Cự Mãng. Mỗi một lần bàn chân chạm đất lại thêm một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt đám minh ma và hồn phách của chúng thành tro bụi.

Ngưu Diện Cự Mãng nổi giận gầm lên một tiếng rồi chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng vào hắn. Dung nham trên người nó như đang sôi lên.

Thời gian như đảo ngược quay trở lại không biết bao nhiêu năm về trước, Tạ Vô Diễn vẫn bình tĩnh như vậy, biểu cảm vẫn làm người ta không rét mà run như vậy.

Đó là sức mạnh cường đại mà Thẩm Vãn Tình chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô biết hậu quả của việc cưỡng chế phá phong ấn. Linh hỏa của hắn sẽ tắt, thần hồn của hắn sẽ bị kéo về vực sâu trăm năm từng giam cầm hắn, hắn sẽ bị vạn quỷ của Phong Ma quật gặm cắn, cuối cùng dần dần biến mất trên thế gian.

"Tạ Vô Diễn!"

Tầm mắt Thẩm Vãn Tình trở nên mơ hồ, ấn chú trên người cô tựa như một tấm lưới thít chặt cơ thể cô, cô cảm thấy mỗi một giọt máu chảy xuôi trên người mình đều đang sôi lên.

Cô không nhìn rõ quang cảnh xung quanh, không nghe rõ âm thanh bốn phía, nhưng cô có thể cảm nhận được sợ sợ hãi của đám minh ma, người của Thiên Đạo cung đang nhanh chóng đến gần, tiếng người hò hét, vô số con huyết hạc bay ra từ tay bọn họ nháy mắt phủ kín bầu trời.

"Là hắn!"

"Sao có thể thấy được? Hắn không phải đã bị phong ấn rồi sao? Sao có thể..."

"Nếu cưỡng chế phá phong ấn, này ma đầu cũng sẽ chết thôi."

"Có lẽ hắn cũng đến vì thuật thiêu huyết, tiếc rằng lại không được như ý nguyện."

Mặt đất dưới chân Tạ Vô Diễn đã biến thành một màu đỏ sẫm, vạt áo và mái tóc bị gió thổi bay, ấn ký nhanh chóng lan ra toàn thân. Nhìn đôi mắt yêu dã kia, nhìn khí thế đáng sợ kia, trông hắn chẳng khác gì Tu La vừa bò ra từ luyện ngục.

Thẩm Vãn Tình không biết thời gian đã qua bao lâu. Gió cát xen lẫn bụi đất quay cuồng trong không khí, trước mắt chỉ thấy ánh sáng màu trắng màu đỏ đan xen. Cô ngồi dậy, mạch máu toàn thân hình như đã hoàn toàn vỡ nát. Trong ánh nhìn nhập nhèm, cô nhìn thấy chú ấn màu đen kia đã bò đến tận cánh tay.

Nước mắt hòa lẫn máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Bọn họ gần trong gang tấc, nhưng dường như lại cách nhau rất xa.

Tạ Vô Diễn hình như có linh cảm, hắn xoay người lại nhìn cô, sau đó hơi mỉm cười. Đó là kẻ bị người đời mắng là kẻ điên, bị ghê sợ như yêu ma quỷ quái, nhưng không biết từ lúc nào Thẩm Vãn Tình đã không còn sợ hắn nữa.

[HOÀN THÀNH] NỮ PHỤ KHÔNG MUỐN NAM NỮ CHÍNH CHIA TAYDonde viven las historias. Descúbrelo ahora