Chương 41

15.2K 1K 90
                                    

Chướng khí kia lao đến với khí thế rào rạt, trong nháy mắt đã tách ra thành vô số cánh tay bọc chặt lấy Phong Dao Tình.

Kỷ Phi Thần mấy lần lấy chiếm chắn trước mặt nàng, kiếm khí tụ lại thành một vầng sáng rực rỡ chém đứt lìa đám sương đen kia. Nhưng đám sương này chẳng khác gì những xúc tu, chúng sinh trưởng rất nhanh, chém đứt lại mọc, một mực tấn công về hướng của Phong Dao Tình.

"A Dao!"

Kỷ Phi Thần nhíu mày, xoay người ôm Phong Dao Tình bảo vệ trong lòng. Mấy làn chướng khí xuyên qua người hắn, hắn khom người phun ra một ngụm máu tươi, vội túm lấy kiếm để bình ổn cơ thể, niệm ra một cái lá chắn.

"Leng keng leng keng...."

Theo tiết tấu của tiếng chuông, những chướng khí đó dần dần tụ lại thành hình người.

"Đây là... sinh hồn?"

Phong Dao Tình ngơ ngẩn: "Hồn phách của những người chết ở Mãn Nguyệt Lâu tại sao lại ở chỗ này?"

Nàng nhìn kỹ thì phát hiện bên dưới tất cả những hồn phách này đều được buộc một sợi dây màu đỏ, rất cả các sợi dây chập lại với nhau thành một nối liền với trung tâm của màn sương đen kia.

Sương đen tản ra.

Hà phương sĩ đứng ở đầu bên kia, trong tay cầm một cái chuông, thỉnh thoảng lại lắc nhẹ một cái, mỗi lần như vậy những hồn phách đó sẽ thi nhau gào lên như ác quỷ.

Tơ hồng tụ lại thành một sợi nối liền với ngọc bội bên hông của hắn.

"Ngọc khóa hồn." Kỷ Phi Thần ngồi dậy một cách gian nan, vừa nhìn đã nhận ra tên của cái ngọc bội kia: "Ngươi vẫn luôn nhốt những hồn phách này trong ngọc khóa hồn sao?"

"Vẫn còn thiếu một người."

Hà phương sĩ quần áo vẫn xộc xệch như trước nhưng dáng vẻ đã không còn chút cà lơ phất phơ nào nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Phong Dao Tình, bước về phía trước một bước, lắc lắc cái chuông trong tay.

Những hồn phách kia bỗng vặn vẹo gào thét.

Hà phương sĩ: "Phong Dao Tình cô nương, xin lỗi."

Ngay khắc đó, những hồn phách kia giống như phát điên mà gào lên thảm thiết, bộ dạng vô cùng dữ tợn, cơ thể biến thành một cái võng cực lớn chụp về phía Phong Dao Tình. Đúng lúc này, vài tấm phù chú bay từ đằng xa đến dệt ra trên không trung một khoảng giới hạn làm những hồn phách đó không dám lại gần.

"Kỷ đại ca, Phong tỷ tỷ!"

Thẩm Vãn Tình phi thân đến bên cạnh Phong Dao Tình, bởi vì miệng vết thương đột nhiên nứt ra, cả người cô chao đảo không vững. Tạ Vô Diễn nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay cô.

"Đây là..."

"Chúng nhằm về phía ta." Phong Dao Tình giọng điệu bình tĩnh, nàng nhìn Thẩm Vãn Tình, nhẹ giọng hỏi: "Muội không bị thương chứ?"

Thẩm Vãn Tình lắc đầu. Cô nhìn Hà phương sĩ đứng cách đó không xa, lại ước lượng tác dụng của đống phù mà mình vừa ném ra, phán đoán một phen: "Hình như hắn cũng bị phản phệ, những hồn phách này tuy hơi nhiều nhưng nếu đập vỡ khối ngọc kia..."

[HOÀN THÀNH] NỮ PHỤ KHÔNG MUỐN NAM NỮ CHÍNH CHIA TAYWhere stories live. Discover now