Day 28: NaruSaku - Where It Is Always Afternoon

420 51 0
                                    

Author: Lihai
Link: https://archiveofourown.org/works/147982

Trans: Janex
Beta-er: Nana

::

Naruto hắng giọng. "Sự thật là, Sakura-chan -"

"Sao nào?" Cô đang cắm nhữn bông hoa của Ino vào một chiếc bình bên cửa sổ. Bên ngoài, màn đêm nóng ẩm lười biếng buông xuống. Một đám mây đỏ lác đác bay lơ lửng phía chân trời.

"Tớ không phải là một người yêu hoa một cách điên cuồng. Không có ý xúc phạm cậu, hoặc là Ino."

Sakura khẽ cười một tiếng, đi quanh giường và ngồi xuống ghế dành cho những người thăm bệnh. "Ít nhất thì cậu cũng thành thật về điều đó, và đã không bịa ra mấy câu chuyện về việc bác sĩ đã cấm mùi hăng trong phòng."

Naruto ngay lập tức trử nên ủ rũ. "Chết tiệt. Đáng ra tớ nên bịa ra một lí do tương tự."

"Đồ ngốc." Băng của cậu được tháo ra trước đó, và lớp da trên mặt cậu trông thô ráp, có chút chai mòn. Cô cho rằng nếu cô di chuyển để chạm vào nó, cậu sẽ trở nên cứng rắn và không nao núng, mạnh mẽ tuyên bố rằng nó không đau, không một chút nào, và hỏi liệu cô có thể lướt những ngón tay mảnh khảnh trên cả hai má luôn không – cậu sẽ rất biết ơn vì điều đó. Đôi khi cô muốn đưa tay ra và lắc lắc người cậu, hét vào mặt cậu - nếu không thì cậu chẳng thông nổi lời cô nói - và buộc cậu không được hành động cố chấp như vậy. Naruto luôn là một người hấp tấp, luôn quá chú trọng vào nỗi đau của người khác.

Cậu đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. "Tớ đang suy nghĩ. Ngay cả khi chúng ta có thể đưa Sasuke trở lại, nó sẽ phải mất rất nhiều nỗ lực. Chúng ta có thể phải làm tổn thương cậu ấy. Cậu ấy thậm chí có thể bị giết, và điều mọi mục đích sẽ vỡ lỡ. "

Sau đó, cô chạm vào anh: trên cánh tay, và lướt qua. "Chúng ta cũng không muốn cậu hoặc bất kỳ thành viên nào khác trong đội bị thương. Cậu biết điều đó mà, phải không?"

Naruto tiếp tục nhìn chằm chằm, dường như không cảm thấy bàn tay của cô trên tay mình; một lần nữa cậu là đứa bé ngồi một mình trên xích đu và nhìn thế giới xoay quanh mình, lướt qua. "Trong suốt ba năm," cậu nói với rèm cửa. "Tớ hi vọng sẽ ngắn hơn."

"Chỉ cần cậu giữ cho bản thân khỏe mạnh là được rồi. Và - cảm ơn cậu, Naruto."

"Eh." Cậu quay sang cô và cố gắng cười khi nhìn thấy biểu hiện của cô. "Gì?"

"Tớ- cho rằng cậu sẽ không viết, phải không. Một tên đần như cậu."

"Những tấm bưu thiếp thì sao?" cậu đề nghị. "Chúng dễ gửi hơn và tớ sẽ không phải viết quá nhiều. Hoặc có thể là thứ khác – cậu có thích búp bê giấy không? Loại nhỏ nên sẽ không cần nhiều bưu phí? Tớ cá là mình sẽ không có nhiều tiền cho lắm trong khóa huấn luyện này."

Đôi mắt Sakura nóng lên, cảm thấy bức bối, và nó làm cô khó chịu. Cô nên lạc quan và chia sẻ sự nhiệt tình của cậu cho những chặng đường dài khó khăn phía trước, thay vì bị cuốn theo những gì có thể xảy ra. "Tớ cá là vậy."

"Ừ. Tớ, uh, tớ sẽ cố gắng viết, đừng lo lắng." Cậu có vẻ thận trọng, có lẽ cảm nhận được rằng cô đang dao động trên bờ vực của những giọt nước mắt, và do đó cố gắng ngăn chặn những giọt nước mắt ấy. "Cậu cũng vậy, được chứ?"

"Chắc chắn rồi - chúng ta có thể nói về những tiến bộ mà chúng ta đã đạt được." Cô kiên quyết chớp mắt, xua đi sự ấm nóng trong mắt mình. "Hoặc không. Chúng ta hãy gây ngạc nhiên cho nhau khi cậu trở lại làng."

"Điều đó sẽ thật tuyệt." Nụ cười toe toét lại nổi lên và giờ đã tràn đầ sự ngốc nghếch thường ngày của cậu. "Cậu cũng phải cố gắng hết sức, Sakura-chan!"

"Tất nhiên." Sakura xoa nhẹ chóp mũi người bạn tóc vàng, khiến cậu đến cũng phải chớp mắt. "Tốt hơn là cậu cũng nên làm như vậy, hoặc cậu sẽ vinh dự được nếm trải kết quả cuộc đào tạo của tớ." Lời nói khó nghe, lời nói lảng tránh. Nhưng, như Naruto đã nói, họ vẫn còn ba năm phía trước.

Challenge allSakura's Month (6-7/2022)Where stories live. Discover now