Thư giãn ngắm mây

405 68 1
                                    

Đã nhiều tuần kể từ khi cô thực sự nói chuyện hoặc gặp Ron. Cậu ở lại với Harry và Ginny, điều này khiến việc đến thăm không thoải mái. Cô đã dành phần lớn buổi tối của mình để tận hưởng sự ấm áp sắp tàn của mùa thu bằng cách lang thang trên đường phố London hoặc đọc sách trong công viên.  Buổi chiều đặc biệt này bao gồm việc đọc sách trên một ngọn đồi nhỏ dưới bóng cây mà cô tìm thấy. 

Hermione ngước lên từ cuốn sách khi một bóng người cao lớn lọt vào tầm mắt của cô. "Malfoy? Làm sao cậu tìm được tôi?" 

Tóc vàng nhìn xuống cô trước khi ngồi phịch xuống đất và gục đầu xuống cỏ.  "Xin chào, Granger." Anh luồn tay ra sau đầu và nhắm mắt lại. "Tôi chỉ nghĩ, một Granger chán nản sẽ đi đâu? Quán bar? Có thể, nhưng giờ chưa muộn nên rất có thể là không. Cô thích đi dạo hơn và công viên này dường như là địa điểm yêu thích của cô nên tôi lang thang một chút và chúng ta ở đây. " 

"Nhưng tại sao cậu lại tìm tôi?" 

"Tôi cần ai đó để quấy rầy."

Cô mỉm cười với điều đó. Nắm bắt cơ hội, cô quyết định nghiên cứu anh khi anh thư giãn bên cạnh cô. Đôi mắt cô di chuyển từ đôi chân dài lên thân hình cho đến khi chúng dừng lại trên khuôn mặt anh. Hàng mi đen nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da trắng của anh làm cô thấy mình có chút ghen tị. 

"Chụp ảnh đi, Granger." 

Cô khịt mũi. "Đừng có mơ, tôi chỉ để ý thấy mũi của cậu bị vẹo thôi." 

Lông mày của Draco nhíu lại. "Mũi của tôi, giống như những phần còn lại của tôi, đều rất hoàn hảo." Anh mở mắt. "Gần đây cô có nói chuyện với Weasley không?" 

Khuôn mặt của Hermione trở nên u ám. "Tôi đã không gặp hay nói chuyện với anh ấy kể từ ngày hôm đó." Cô hướng mắt lên trời. "Nó kết thúc rồi."  Cô nói với anh. "Tôi biết điều đó." 

Draco chống khuỷu tay lên. Tội lỗi bủa vây lấy bụng anh. "Cô thực sự nghĩ như vậy sao?"

Cô gửi cho anh một cái nhìn chết chóc.  "Phải không? Chúng tôi đã khác." Anh không đáp lại.  Hermione đóng sách của mình và nằm xuống bên cạnh Draco. Vài phút sau, cô chỉ tay về phía bầu trời. "Tôi thích ngắm mây, còn cậu thì sao?" 

Anh tập trung vào những đám mây.  "Chúng chỉ là mây." 

Cô lắc đầu chạm vào cánh tay anh. "Cái đó trông giống như một chiếc thuyền." 

"Không, không đâu." 

"Nếu cậu có trí tưởng tượng, hãy sử dụng nó." Cô chỉ sang cái khác. "Cái đó trông thế nào?" 

Draco đảo mắt. "Một đám mây. Ouch!"  Anh xoa xoa cánh tay bị cô nhéo. "Sao cô bạo lực quá vậy?" 

"Thử lại lần nữa đi." 

Buông ra tiếng thở dài khó chịu, anh trừng mắt nhìn lên bầu trời. "Nhìn như một cái cây. Đại loại như vậy." 

Cô cúi đầu gần anh. "Nó trông giống như con mèo."

Draco quay mặt về phía cô. "Đây có phải là những gì cô đã làm kể từ hôm đó không?" 

Hermione quay đầu về phía anh, đưa khuôn mặt của họ lại gần nhau hơn. "Có những việc khác. Tôi muốn mua một con mèo hôm trước, sau đó tôi nghĩ đến việc nuôi một con chó, nhưng tôi đã quyết định bằng một cuốn sách." Cô cười buồn bã. "Phải có gì đó ở bên cạnh  tôi." 

"Đừng có buồn nữa. Cô có những người bạn, những người bạn có thể dành thời gian cho mình." Anh muốn phá vỡ giao tiếp bằng mắt với cô nhưng điều gì đó đã khiến anh dán chặt mắt vào cô ấy. Anh đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ra khỏi mặt cô. 

Mắt cô nhắm lại khi tiếp xúc và cô thở ra nhẹ nhàng. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể là bạn ở Hogwarts không? Nếu mọi thứ khác đi." 

Draco quay mặt lên trời một lần nữa.  "Khác đi, bằng cách nào?" 

Cô lăn sang một bên và kéo vào những mảnh cỏ. "Nếu tôi không phải là Muggle-Born, hoặc gia đình cậu không phản đối đồng loại của tôi như vậy."

"Không có gì sai với một người như cô cả." 

Cô bắt đầu thắt nút trên những ngọn cỏ. "Nếu cậu không phải là máu thuần chủng hoặc nếu cậu được xếp vào Gryffindor, thì có lẽ tôi sẽ được xếp vào Slytherin." 

Draco lắc đầu. "Cô không phải là một con rắn. Cô sẽ không bao giờ được xếp vào Slytherin, bởi vì cô quá tốt." Anh tự mình đứng lên. "Tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn. Thậm chí, tốt hơn cả cô và Potter." 

Hermione mỉm cười với điều đó. "Bồ ấy là một người khó đánh bại." 

Anh khịt mũi. "Tôi giỏi hơn cậu ta rất nhiều, cô sẽ sớm tìm ra thôi." 

Cô vuốt ngọn cỏ đã thắt nút của mình ra và tựa đầu vào vai. "Malfoy .. tôi-"

Không muốn chủ đề trở nên nặng nề hơn, anh cắt lời. "Tôi biết một ngày nào đó cô sẽ hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi ở trường. Nếu cô không bắt nạt tôi nhiều như vậy, chúng ta đã có thể là bạn." 

Cô chớp mắt, một nụ cười chậm rãi len lỏi trên khuôn mặt. "Tôi sao?" Cô nhấc sách mình lên vung vào vai anh. "Bất cứ điều gì tôi đã làm với cậu, cậu xứng đáng bị như vậy!" Cô cười toe toét khi anh nâng cánh tay lên bảo vệ mình. 

"Không! Không phải mặt! Tôi quá đẹp để bị đánh!" Anh đưa tay qua và đẩy vai cô, khiến cô ngã ra bãi cỏ. "Nhìn cô đi, còn bắt nạt tôi ngoài trường học." 

Cô cười khúc khích và quay đầu về phía anh. "Cảm ơn cậu." 

"Vì cái gì?" 

Hermione ngồi dậy và nhắm mắt lại.  "Vì đã làm tôi mất tập trung. Vì đã ở đây. Vì đã là chính cậu."

"Cô và Weasley sẽ sớm làm lành thôi. Hai người lúc nào cũng vậy. Cô đã cãi nhau bao nhiêu lần với cậu ta kể từ khi tôi bắt đầu làm việc với cô rồi?" 

Cô cau mày. "Tôi không biết-"

"Rất nhiều! Nhưng mỗi lần hai người đều làm lành. Cô là một người bạn quá tốt. Cô có thể không còn là bạn gái của cậu ta, nhưng cô vẫn sẽ là bạn của cậu ta." Anh đứng dậy và đưa tay ra. 

Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt các ngón tay của anh và để anh kéo cô đứng dậy.  Anh nói đúng, cô và Ron là bạn bè quá tốt, không thể để bất cứ điều gì xảy ra mãi mãi giữa họ. Một khi cả hai bình tĩnh lại, họ có thể trở thành bạn bè một lần nữa. 

"Cô quá tốt với cậu ta, ngay cả khi là một người bạn. Cậu ta không xứng đáng với cô." Draco vẫy tay và sải bước trên vỉa hè. 

Hermione nhặt sách của mình lên, lặng lẽ đi sau anh.

[Transfic | Dramione] Chữa Lành Con TimWhere stories live. Discover now