Chương III

81 10 0
                                    

jungkook đỏ mặt nhìn vào người trước mắt, ánh mắt em dồn hết vào nụ cười ẩn ý trên môi anh.

"jungkook, em gặp khó khăn gì không?" anh trầm giọng hỏi nhỏ. từng âm thanh anh phát ra đều khàn đặc nhưng lại vô cùng ấm ấp và vang vọng trong tai người nghe.

"thưa..không"

anh mỉm cười dịu dàng nhìn em.

"để anh giúp em nhé"

jungkook ban đầu đúng là có hơi bất ngờ, em nhất quyết từ chối trong đầu. nhưng chẳng hiểu sao, trong giây phút ánh mắt em chạm vào của người kia, em lại không còn chút tự tin nào để thốt nên lời.

thành ra em cứ ậm ừ một lúc. taehyung thấy thế liền cười khẩy. anh đưa một ngón tay vào di di làn nước theo từng xoáy tròn, thành công thu hút sự tập trung của jungkook bé nhỏ.

người em vẫn đang thu cứng lại, thấy anh chủ động tiến tới, jungkook liền cảm thấy hối hận vì đã không từ chối. em bây giờ ngượng lắm, đành phải dấu làn má đỏ ứng kia phía dưới làn nước mà thôi.

"jungkook em.."

anh nhanh nhẹn chộp lấy cánh tay đang bắt chéo trước ngực em nâng lên. hai bàn tay anh từ từ ma sát chậm rãi trên từng tấc da trắng hồng đang dần lộ rõ kia.

jungkook bẽn lẽn đưa ánh mắt ngập màu chờ đời nhìn anh. chỉ trong giây phút thôi, em chợt cảm thấy được có gì đó rạo rực lên từ tận trong tim mình.

nhìn kĩ gương mặt ưa nhìn kia hơn một chút. dáng vẻ tập trung sầu đời của anh, từng đường nét trên khuôn mặt đều góc cạnh và sắc nét. đúng là một tỉ lệ hoàn hảo, càng nhìn gần, em càng thấy taehyung tuấn tú.

anh thò tay xuống phía dưới đáy thùng mò mẫm, nâng lên một đôi chân trắng hồng thon thả đặt lên thành gỗ. anh dùng bàn tay hứng từng ngụm nước nhỏ róc rách chảy dài trên cánh chân ấy. thế nhưng đâu đó trên đôi chân ngọc ngà này vẫn tồn dư lại mấy vết sẹo thâm tím khó coi.

đưa tay lên mân mê vào mấy vết sẹo ấy, anh ngước ánh mắt rù quyến lên nhìn jungkook.

"em bị ngã sao?"

jungkook ngượng ngùng lắc đầu nhỏ.

"tại sao em lại để bị thương? hửm"

từng lời nói quan tâm ngọt ngào ấm áp kia cứ thế tràn vào trong đầu của một cậu nhóc mười bảy tuổi. em bẽn lẽn nhìn anh.

"do..bất cẩn"

mỉm cười ôn nhu nhìn em rồi taehyung lại quay lại công việc của mình. em đưa lưng ra trước tầm mắt anh.

"ở đây cũng có sẹo này, lại là do em bất cẩn đấy sao?"

jungkook ầm ự rồi cũng nhanh chóng gật đầu qua loa.

bất cẩn kiểu gì mà để cho cả lưng lẫn chân đầy rẫy vết sẹo dài như thế chứ? nhìn vào rất giống với vết thương được gây ra từ những lần quật mạnh của một sức lực ghê gớm nào đó. đặc biệt hơn hết, chắc là vết sẹo dài ngoằng nằm phía sau gáy của em. không phải một mà ba vết song song liền.

taehyung khẽ rũ mi mắt xuống, ánh mắt anh thâm sâu như chứa đựng một trắc ẩn nào đó.

anh đưa tay lên cần cổ trắng ngần kia, bàn tay anh chợt tự động dừng lại ở đó mê mẩn một hồi, cũng là do xương quai xanh của jungkook quá đỗi quyến rũ đi. chúng thanh mảnh và gợi tình như không phải trên thân thể của một cậu con trai vậy.

taekook • một mớ bình yênKde žijí příběhy. Začni objevovat