63. NaJun

74 8 0
                                    

Sáng tháng 8 trời trong, gió nhẹ, Na Jaemin tập tễnh theo tiếng chuông cửa đinh đang, vịn cầu thang xuống chào đón hai đứa bạn thân trở về sau 8 tiết mài mòn kiên nhẫn trên ghế nhà trường. Lee Jeno và Lee Donghyuck lần lượt bước vào, mang theo túi đồ ăn và sách vở nặng trịch, cũng chẳng quan tâm chuyển biến bệnh tật của Na Jaemin thế nào, quăng thẳng vào mặt nó, còn lớn tiếng trách :
- Na Jaemin, bọn tao chỉ làm nô lệ cho mày nốt tuần này. Khiếp, nội khiêng cái đồng bài vở trên lớp đã muốn vỡ mật. Còn đau lưng, mẹ nó, Hoàng đại ca nhà mày ra tay nặng quá, Lee Jeno.
Lee Donghyuck vừa đấm lưng, vừa than thở. Lee Jeno chỉ cười, còn Na Jaemin chỉ gật đầu ra vẻ thấu hiểu :
- Lại là Hoàng Nhân Tuấn đó đúng không ? Đợi đó, Donghyuck, hôm tới anh đi học, sẽ trả thù cho baby nha.
Lee Donghyuck bĩu môi, chỉ chỉ khúc giò trắng ngần vẫn còn ngự trên chân Na Jaemin :
- Thôi, ông anh an tâm tĩnh dưỡng cho tôi nhờ, gà què lại tưởng mình còn là hổ dữ. Nếu là mày trước đây thì tao yên tâm, còn giờ thế này, chả động tới ngón tay búp măng nhỏ xinh của Hoàng đại ca được đâu.
Hoàng đại ca này là học sinh mới chuyển tới, vừa khéo lại đúng lúc Na Jaemin gặp tai nạn phải nghỉ học, nên tên này nghiễm nhiên ngồi vào chỗ của Na Jaemin. Theo như lời Lee Donghyuck tường thuật lại thì Hoàng đại ca là người dân tộc Triều, thông thạo Hàn - Trung hai thứ tiếng, khuôn mặt xinh xắn, đúng, không phải đẹp trai, mà là xinh xắn, nét nào nét ấy mềm mại, nhỏ nhắn. Tổng thể khuôn mặt ấy cùng cơ thể mảnh khảnh khiến cho Hoàng đại ca nhìn xa hay bị nhầm tưởng là thiếu nữ e thẹn trong mấy bức tranh cổ ngày xưa.
- Lúc nó đứng trước lớp giới thiệu bản thân, tao còn nhầm là con gái, sau đó, nó giả bộ cười thân thiện với tao. Tao cũng tưởng nó coi chuyện đó như hiểu lầm thành lí do, muốn bám theo cái lầm ấy mà kết bạn. Ai ngờ, nó chơi tao một vố lớn, thằng nhóc đó, rủ người ta đưa tới câu lạc bộ Judo rồi thuyết phục tao tham gia với nó. Tao tốt bụng, nên nhắm mắt đưa chân  ...
- Chứ không phải mày thấy Nhân Tuấn xinh xắn nên mê bạn à ?
Lee Jeno lắm miệng chen vào, Lee Donghyuck nhìn Na Jaemin chăm chú lắng nghe từng lời của mình, đỏ mặt nói tiếp :
- Thì ... cũng đúng, nhưng giờ tao hãi lắm rồi. Nó lấy tao làm bao cát đúng 3 tháng trời. Trời ạ, mỗi lần quật tao ngã lại còn hỏi "Donghyuck à, tớ có giống con gái chút nào không ?" khiến tao nghĩ tới mà kinh hồn.
Lee Donghyuck vuốt ngực, Lee Jeno đứng dậy đẩy đầu nó :
- Hoàng Nhân Tuấn đúng là cao thủ, được cậu ấy chỉ giáo, cái bụng em bé của mày mới có tí cơ, còn không mau đi cảm tạ long ân, bày đặt nói này nói nọ không tốt về người ta. Jaemin à, Nhân Tuấn tốt lắm luôn, vừa đẹp, vừa giỏi, học tập, thể chất, văn hoá, văn nghệ, mười phân vẹn mười, có khi còn hơn cả mày. Tao nói này, mày đến đừng có gây sự với người ta nghe chưa, ngoài mày và Donghyuck, khó khăn lắm Lee Jeno tao mới có được tri kỉ như thế.
Na Jaemin chọc chọc tờ giấy thông báo tái nhập học, nhìn khuôn mặt Lee Jeno nghiêm túc cảnh cáo mình không gây sự với họ Hoàng gì đó, nó cũng cười giả lả, còn phải chờ thiếu gia xem xét, có phải ai thiếu gia cũng sẽ để mắt tới đâu. Nhưng qua lời kể của Lee Jeno, nó cũng không khỏi chờ mong, Hoàng Nhân Tuấn, cậu là người thế nào nhỉ ?
Nó mang đống lộn xộn trong đầu, cũng chẳng thèm hồi đáp Lee Jeno, chờ hai thằng bạn xách cặp, phủi mông rời khỏi nhà mình, mới giở đống bài tập tồn đọng sau hai tuần ra nghiên cứu.
Vốn Na Jaemin học nhanh hơn Lee Jeno và Lee Donghyuck, nhưng bởi vì tai nạn mà nhà trường sắp xếp cho nó quay về đúng cấp học, nó cũng chẳng có gì để nói, việc học tập với nó xưa nay khá dễ dàng.
Cuốn tập photo lần này có vẻ khác lạ, mọi lần, Lee Jeno sẽ mang vở của mình đến cho nó, chữ nghĩa Lee Jeno như lũ gà bới đất trong sân, xiên xiên xọ xọ như muốn treo lên trời theo đầu óc chủ nhân, nhiều lúc cũng khiến Na Jaemin cáu bẳn mà gọi điện chửi mắng mấy trận. Lee Jeno chỉ cười khà khà, nói có thế thôi dùng tạm đi, nếu không phải hầu hạ thiếu gia Na, thì Lee Jeno cũng không thèm chép bài. Na Jaemin nghĩ đến mấy giải thưởng quốc tế về thể thao và khuôn mặt Lee Jeno, chép miệng ngậm ngùi đem cuốn tập gà bới ra, chuyên tâm chép lại. Nhưng lần này, cuốn tập mới Lee Jeno mang tới lại sạch sẽ, trình bày gọn gàng, súc tích, chữ này ...
- Lee Jeno, mày mới đi trung tâm cải cách làm cuộc cách mạng chữ nghĩa hả ?
Na Jaemin lớn tiếng nói qua điện thoại
- Thế nào, anh đây vất vả lắm mới viết được cho chú đấy. Cảm động không ?
Na Jaemin nghe tiếng cười khúc khích bên kia đầu dây, thận trọng hỏi :
- Lee Jeno, bên đó có ai nữa thế ?
- Xin chào, Na Jaemin phải không, tớ là Hoàng Nhân Tuấn, cuốn tập là của tớ. Chữ viết không tệ chứ ?
Tiếng nói dịu dàng như rót mật, một thanh âm cũng khiến Na Jaemin vừa ý, chữ viết trên giấy tròn trịa, nắn nót, đẹp hơn vạn lá thư tình mà Na Jaemin nhận được trước đây. Bỗng nhiên, nó lại thấy hồi hộp, Hoàng Nhân Tuấn này, nó muốn gặp mặt cậu ấy một lần.
Bởi vậy, Na Jaemin trao đổi thêm vài câu với Hoàng Nhân Tuấn, càng nghe càng mong muốn ngày mai mau tới.
Từ nhỏ đến lớn, nó chẳng ham hố gì trò chơi kết bạn, bởi vì học vượt cấp nên số người tìm đến nó không bắt nạt thì là đe doạ, còn khuôn mặt này nữa, cũng thu hút đủ người đến lợi dụng tình cảm. Nó từ chối tất cả. Hơn nữa, đã có Lee Jeno và Lee Donghyuck, nó chẳng bao giờ cô đơn. Theo thời gian, nó bỗng nhiên lại bỏ xa hai đứa bạn thân một quãng, trên con đường ấy, chỉ còn cô đơn một mình nó. Tai nạn nửa năm, nó nằm nhìn hai đứa bạn rôm rả nói chuyện về những chủ đề nó không hiểu, không thể chen vào nổi. Không biết từ lúc nào, Na Jaemin đã trở thành đứa ngoài cuộc, hoặc do nó tự cảm thấy thế, nó cũng biết vấn đề là từ mình, Lee Jeno ngốc nghếch và Lee Donghyuck kém tinh tế sẽ chẳng bao giờ nghĩ được sâu xa đến như vậy. Họ sống như lứa tuổi của mình còn nó, nó chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Nếu nó giống như mọi người, vậy tại sao nó lại thấy lạc lõng và khác biệt đến thế ?
Biết bao nhiêu lần, nó nhìn bóng người lôi kéo nhau cùng đi tới trường, lòng thầm mong bên cạnh có một người có thể cùng nó chia sẻ mọi điều. Nhưng nó lại chả thích kết bạn, con người là loại động vật đầy rẫy những cảm xúc trái ngược, nó kiêu ngạo chẳng để bản thân chịu thiệt thòi nhưng cố tình lại cảm thấy cô đơn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, vào giây phút thiếp đi, bên tai nó lại văng vẳng câu nói :
"Rất mong được gặp cậu". Nó nhắm mắt, thả vào không khí những thanh âm nhỏ :
- Hoàng Nhân Tuấn

YYCP Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ