Chương 61: Tự ứng cử làm Tổng chỉ huy

303 34 0
                                    

edit+beta: míngchan

"Diễn tập? Diễn tập cái gì?"

Vừa nghe thấy còn có cơ hội, Vân Mạt lập tức mở to đôi mắt.

"Mỗi lần huấn luyện quân sự xong đều sẽ có diễn tập, hình thức thường thấy nhất là đội chiến giữa hai đội Đỏ và Xanh. Tuy nhiên, đó là chiến trường của chỉ huy, tác dụng của chiến sĩ chúng ta không lớn."

"Đúng vậy, tuy nhiên vẫn có cơ hội. Dựa vào số lượng quân địch bị bắn chết cùng với cống hiến của cá nhân với toàn cục, từ đó thống kê thành tích."

Vân Mặc sờ cằm: "Vũ khí từ đâu đến? Làm sao để phân định thắng bại?"

Hoắc Xuyên cúi đầu nghịch mấy ngọn cỏ, không ngẩng đầu lên: "Chúc mừng cậu đã nhìn ra vấn đề."

"Vũ khí rất có thể sẽ được phân chia dựa trên điểm tích lũy. Nếu không đủ điểm..." Cậu ta liếc nhìn Vân Mạt: "Khả năng cao sẽ nhận được trang bị tiêu chuẩn."

"Trang bị tiêu chuẩn. Đó là gì?" Vân Mạt tiếp tục hỏi.

"Súng ngắn của căn cứ."

"Có cái nào không đạt chuẩn không?"

"Có." Lưu Dược giải thích: "Căn cứ năm nay chúng ta huấn luyện khác mọi năm. Tôi nghĩ khả năng cao là chiến tranh đô thị(1)."

Lâm Phàm Thành gật đầu: "Không lẽ là cái kia chứ?"

"Là cái nào? Đừng làm lố." Vân Mặc thúc giục.

Lưu Dược rất phấn khích: "Đạn tấn công đa năng cá nhân loại 85mm đã được vận chuyển đến căn cứ vào ngày hôm kia..."

Hoắc Xuyên: "Cái quái gì vậy? Đạn tên lửa chuyên dụng cho chiến tranh đô thị? Không cần thực tế đến vậy chứ?"

"Tôi chỉ biết căn cứ Long Dập rất giàu có."

Vân Mạt cũng nghĩ về nó. Tên lửa kiểu 09 nặng 7,5kg, không đủ khả năng phá giáp bảo vệ, nhưng mỗi người nếu được mang một viên đạn cũng đủ để đối phó với các loại kiến trúc. E rằng chưa ai thực sự chuẩn bị cho điều này?

"Vậy là tôi sẽ không có nó?" Vân Mặc không thể tin được.

"Khả năng cao là cậu không có đâu." Lưu Dược khoe khoang về vận may của mình: "Không chỉ vậy, với đống điểm tích lũy ấn tượng của cậu có thể sẽ cản chân đội mình, khiến họ bực bội vì chịu ảnh hưởng về mặt vũ khí kém...."

Vân Mạt: ...Khi còn nhỏ có phải cậu là chuyên gia trong trò vả mặt người ta không?

"Đừng nói chuyện này nữa, kết quả thì sao? Chúng ta đông vậy, làm sao tính được kết quả?"

Lưu Dược nói: "Cái này thì phức tạp hơn. Trong lúc thi, huấn luyện viên sẽ dựa vào các tiêu chí đánh giá, bao gồm cả định tính và định lượng."

"Định tính?" Vân Mạt lại cảm thấy bất an. Định tính (2) nghĩa là nó có thể bị thao túng...

"Đừng lo lắng." Lưu Dược dường như đã đọc được suy nghĩ của cô nên tiếp tục: "Có một bộ đánh giá logic hoàn chỉnh và nhân viên duy trì trật tự nghiêm ngặt, khả năng gian lận hay nhúng tay vào gần như bằng không."

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now