Chương 53: Minh tinh đến

294 31 0
                                    

edit+beta: míngchan

Hằng ngày, các sinh viên phải lăn lê bò toài ở những khu vực được sử dụng và không được sử dụng của căn cứ.

Gần như phải dựa vào đôi tay mình mà đo xem độ cao của các tòa nhà cao tầng, núi rừng dài bao nhiêu, sân huấn luyện có chỗ nào gồ lên...

Vân Mạt cuối cùng cũng nắm chắc vị trí đội sổ của mình, không ai tranh được.

Hầu như này nào cô cũng hoàn thành huấn luyện trong sít sao, còn điểm tích lũy thì chẳng biết đã mất bao nhiêu.

Thực ra Vân Mạt cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất hiện tại khi chạy ở đường núi cô đã không bị bỏ lại quá xa như trước.

Nếu bỏ giày trọng lực ra, cô nghĩ mình còn có thể bay.

Trải qua hai tuần, mọi người rốt cuộc đã dần quen với cường độ huấn luyện cao này.

Nhưng quen rồi lại thấy cô đơn.

"Không tín hiệu, đã lâu tôi không được cày phim..."

Lâm Phàm Thành lẩm bẩm ở một góc căng tin.

"Tôi cũng thế, ngôi MVP trong Vương giả Tinh tế sợ là không giữ được rồi..."

"Tuy rằng tôi không cần gì nhưng cũng chịu không nổi ngày tháng mà mỗi lần vừa mở quang não ra nhưng chẳng xem được tin tức..."

"Thật nhớ những ngày ngã xuống là ngủ..."

Giữa vô số tiếng kêu rên, biểu cảm thờ ơ của Vân Mạt có vẻ vô cùng thanh cao.

"Này..." Hoắc Xuyên chọc cô.

"Sao?" Vân Mạt vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.

"Cậu không thấy chán à?"

"Chán? Sao phải chán? Có như việc để làm thế cơ mà." Vân Mạt từ tốn nhai cơm, nói.

"Ồ?" Mắt các nam sinh sáng rực lên.

"Nói xem cậu làm gì để giết thời gian vậy?"

"Vẽ bùa, niệm chú, ngồi thiền...."

"À..."

Mọi người nhớ tới hành động triệu hồi thần thú lúc trước, đột nhiên cảm thấy rùng mình. Em gái này không cứu được rồi, chỉ có chút thú vui nhàm chán này thôi á?

"Nhưng?" Hoắc Xuyên đảo mắt: "Huấn luyện viên không hề nói không được gửi đồ đến đây đúng không?"

"Cậu muốn gì?" Các nam sinh xúm lại thì thầm.

"Nhà tôi có máy tín hiệu, chiều nay tài xế sẽ đem đến..."

Rất nhanh, với suy nghĩ pháp không trách chúng, à không, là niềm vui cá nhân không bằng niền vui của tập thể, Hoắc Xuyên đã loan tin có máy tín hiệu ra ngoài.

Đêm đó, dưới sự trợ giúp của các nam sinh, cuối cùng mọi người cũng lên được Tinh Võng đã lâu không gặp.

Nhưng mà...

"Bíp..." Lại là tiếng còi đòi mạng.

"Kiểm tra phòng!" Giọng của lính gác vang lên ngoài cửa.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now