Chương 7: Ánh mắt

3.5K 442 84
                                    

☂ŧɦɑռɦɭıռɦɕốɕ☂
[ Đây rõ ràng là dấu hiện của sự phản phệ. ]

Tiết Trầm trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác đều đã ở đó rồi, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Thân chủ trước kia vốn là người sống nội tâm, lại vì xu hướng tính dục của mình nên bạn cùng phòng hơi né tránh cậu, bởi vậy quan hệ giữa bọn họ luôn luôn ảm đạm, không nóng cũng không lạnh.

Thấy Tiết Trầm trở về, ba người bạn không có phản ứng gì, chỉ tùy tiện chào hỏi vài câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào chơi game.

Đánh đi, đánh đi, trước mặt ba người đột nhiên đổ xuống một bóng đen, bọn họ ngẩng đầu lên đã thấy Tiết Trầm đi đến cạnh mình từ bao giờ, và đang cúi đầu nhìn xuống... điện thoại di động của bọn họ.

Bọn họ có chút bối rối, một trong ba người là Trình Hàm lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Đây là trò gì vậy?" Tiết Trầm tò mò nhìn họ một lúc, sau đó cũng lấy điện thoại di động trong túi ra, đầy phấn khởi nói, "Tôi cũng muốn chơi."

Ba người bạn cùng phòng: "...?"

Bọn họ nhất thời không hiểu nổi lời nói của Tiết Trầm, ngây ra một lúc.

Rất tự nhiên, Tiết Trầm kéo ghế của mình chen vào giữa bọn họ, đầy khí thế bá đạo, "Nhanh, mau kéo tôi theo."

Lần này bọn họ cũng hiểu được Tiết Trầm muốn gì. Họ nhìn nhau một lúc, ai nấy đều kinh ngạc, cũng không phải bọn họ xa lánh Tiết Trầm mà là trước kia cậu không hay chơi đùa, cũng không quá ưa các hoạt động tập thể, dù sao quan hệ giữa cậu với những người khác chỉ thoáng qua như vậy.

Bọn họ do dự một lát, đoán rằng những ngày này Tiết Trầm phải đi thực tập nhàm chán nên bắt đầu chơi trò chơi, cùng nhau chơi cũng không sao. Trình Hàm nói: "Được rồi, đợi bọn tôi đánh xong ván này đã."

Tiết Trầm "Ồ" một tiếng sau đó đưa điện thoại cho cậu ta: "Vậy cậu tải game cho tôi trước đã."

Trình Hàm: "..." Vậy là cậu chưa chơi game này bao giờ?

Bởi vì bị phân tâm, ba người bọn họ rất nhanh đã thua ván này, sau đó kéo theo Tiết Trầm cùng chơi, bắt đầu đánh giết tứ phía.

Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa rồi, mấy người trong ký túc xá quỳ xuống nhìn bảng chiến tích nhức mắt, cùng nhau im lặng.

Ngoại trừ trò chơi đấu với người máy, họ hầu như không thắng trận nào.

Bạn cùng phòng 1: "À, cái này..."

Bạn cùng phòng 2: "Chúng ta..."

Trình Hàm: "Phối hợp thực tốt..."

Bọn họ không kìm lòng được đưa mắt về phía Tiết Trầm, vô thức sinh ra cảm giác xúc động vào lần đầu tiên thấy ông nội chơi game.

Vừa vặn Tiết Trầm cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt khinh bỉ: "Các cậu gà quá đi, ba người hợp lại không kéo nổi một mình tôi."

Những người khác: "..."

Tiết Trầm kiêu ngạo đến mức khiến khóe mắt bọn họ giật giật.

[Edit/Hoàn][Đam Mỹ] Sau khi tốt nghiệp tôi làm Long VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ