CHƯƠNG 1

5.6K 266 33
                                    

Cuối tháng 5.

Du Thanh Vi nằm trên ghế dưới bóng mát của cây liễu trong sân, hưởng thụ sự thanh nhàn sau giờ Ngọ.

Cơn gió cuối xuân đầu hạ mang đến sự thoải mái, nhẹ nhàng phất động cành dương liễu.

Lộ Vô Quy đang ngồi pha trà bên bàn trà gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, có chút thất thần. Ánh nắng xuyên thấu cành liễu chiếu xuống người Lộ Vô Quy, xuyên qua người cô rọi xuống mặt đất, lộ ra mấy phần vừa như thật vừa như ảo, phảng phất như cô vốn không thuộc về thế giới này, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà phải ở lại nơi đây.

Hành trình về thôn Liễu Bình, nàng mang theo Lộ Vô Quy đi tìm về hồn của cô, nhưng lại làm mất đi Lộ Vô Quy mệnh. Nàng cho nổ Càn Khôn Âm Dương Cục ở thôn Liễu Bình, bày xuống phong thủy cục mới, chôn cất ông nội và cha của nàng, chôn cất Hứa lão gia tử, chôn tro cốt của Lộ Vô Quy, xây mộ cho bản thân.

Đã trải qua sinh tử biệt ly hợp hoan, mới biết có thể còn sống để bảo vệ một phần bình yên là cỡ nào khó khăn và tốt đẹp. Có thể tắm nắng, uống tách trà xanh thơm ngát, nhìn mây trời tản mác, tận hưởng nửa ngày rảnh rỗi, thật sự là một loại hưởng thụ quý hiếm.

Nửa năm qua Du gia luân phiên gặp chuyện, Sở sự vụ phong thủy mất đi khối biển hiệu sống là ông nàng, lại thêm thiếu hụt nhân sự, rất nhiều khách hàng lớn đều ngừng hợp tác, chuyện làm ăn xuống dốc không phanh, có thể nói là một mảnh thảm đạm.

Có điều nghề phong thủy cùng những nghề khác không giống nhau, giống như buôn bán đồ cổ vậy, có thể nói là "Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm."

Không có khách tới cửa, Du Thanh Vi mừng rỡ ở nhà nhàn rỗi đọc sách, uống chút trà, tu tập bản lĩnh phong thủy cùng luyện một ít công phu.

Dụng cụ pha trà, khay đựng trà chạm khắc gỗ trong phòng khách đều được dời đến trong sân, chỉ cần không gió to mưa lớn, tránh đi canh giờ giữa trưa dương khí mãnh liệt nhất, nàng liền mang theo Lộ Vô Quy đến trong sân uống trà đọc sách.

Có xe dừng ở ngoài cổng, kèn xe vang lên, một lúc sau chuông cửa cũng reo vang. Cô bé tên Lý Tiểu Thất khoảng mười bảy mười tám tuổi được dì Tiền giới thiệu tới giúp đỡ việc nhà vội vã từ trong nhà đi ra mở cổng: "Xin hỏi ngài tìm ai ạ?"

Thanh âm một người phụ nữ từ ngoài cổng vang lên: " Tìm Du Thanh Vi."

Du Thanh Vi nhận ra giọng nói, biết là Yến Thính Vũ đến, nàng nói: "Tiểu Thất, mời Yến tiểu thư vào đi, rồi vào nhà lấy thêm một cái ghế ra."

Lý Tiểu Thất dạ một tiếng, quay đầu liền đi lấy ghế.

Du Thanh Vi khóe miệng giật giật, tâm nói: "Ít nhất cũng phải mở cửa ra trước a." Nàng liếc mắt nhìn Lộ Vô Quy, phát hiện cái cô bé mới tới này so với tiểu muộn ngốc còn ngốc hơn. Nàng cũng không tiện thất lễ, chính mình đứng dậy đi mở cổng lớn, đón vị khách kia lái xe vào sân.

Người phụ nữ ngoài cổng tiện thể chọc ghẹo: " Tiểu bảo mẫu nhà em thực sự là số dzách." Chiếc Porsche mui trần tiến vào trong sân dừng ở bãi đỗ xe. Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mang kính râm từ trên xe bước xuống, đi đến bên người Du Thanh Vi đưa cho nàng một tấm thiệp mời màu vàng rồi nói: "Lão gia ngài đây là muốn lên núi ở ẩn hay là về hưu a? Trở về cũng mười ngày, mà cửa lớn không ra cửa trong không bước, chỉ còn kém đóng cửa từ chối tiếp khách thôi."

[BHTT - EDITED]  QUY HỒN TỤC - TUYỆT CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ