taegi | the last stand

By gomerasy

83.4K 10K 891

HE. More

intro
1.
2.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
13.
14.
15.
16.
17.
18.
19.
20.
21.
22.
23.
24.
25.
26.
27.
28.
29.
30 - End.

3.

2.4K 339 29
By gomerasy

Mùi thuốc sát trùng y tế xộc vào khứu giác Yoongi ngay khi anh vừa lấy lại chút ý thức giúp anh nhận ra lúc này có lẽ mình đang ở bệnh xá của trại giam. Đôi mắt nhỏ nặng nề mở ra, quả nhiên anh đang được đặt nằm trên giường bệnh mà anh vừa mới rời khỏi hai hôm trước, đặc biệt là việc mu bàn tay anh lại tiếp tục được gắn kim truyền, càng giúp Yoongi khẳng định mình đang được chữa trị sau trận đòn thừa sống thiếu chết. Một cảm giác buốt lạnh đau nhức truyền tới từ đỉnh đầu giúp Yoongi nhớ ra vết rách trên đầu khiến anh rơi vào hôn mê sâu vì mất máu.

Cảm giác mệt mỏi rã rời khiến anh chẳng buồn cử động, cứ thể mở mắt nhìn chằm chằm lên chiếc rèm che đang đung đưa trước mặt. Chợt bức rèm nhẹ nhàng bị vén ra, Jeon Jungkook với khuôn mặt tĩnh lặng xuất hiện trong tầm mắt anh. Cậu ta bước tới cạnh giường, nhìn Yoongi bằng ánh mắt thân thiện và có chút nhẹ nhõm, thấp giọng quan tâm

"Anh thấy sao rồi ? Đầu có đau lắm không ?"

Yoongi chống tay muốn ngồi dậy nhưng một hình thức lịch sự, nhưng Jungkook đã nhanh nhẹn giữ lấy đôi vai gầy của người tù, ấn nhẹ anh nằm trở lại giường rồi lắc đầu như muốn nói không cần làm thế. Yoongi vì trong người sẵn mệt mỏi cũng không cố chấp mà ngoan ngoãn nằm yên lại giường, từ cổ họng anh phát ra những thanh âm khàn khàn ốm yếu

"Tôi không sao, cảm ơn bác sĩ Jeon. Mà tại sao tôi lại ở đây ?"

Jeon Jungkook chưa kịp trả lời thì Yoongi đã nghe thấy tiếng người quản giáo tốt bụng lần trước đã đưa anh tới bệnh xá kịp thời. Ông ta chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới cạnh Jungkook, cười cười nhìn Yoongi rồi lại liếc Jungkook

"0903, cậu phải cảm ơn bác sĩ Jeon đấy. Chính cậu ấy nói lần trước người cậu có nhiều vết thương mới cũ chồng chéo nên cần tới kiểm tra lại, vì thế tôi mới phát hiện ra cậu vắng mặt, và tìm được cậu bất tỉnh ở nhà rửa bát ..."

Yoongi hướng ánh mắt có phần biết ơn nhìn về phía Jungkook. Anh không giỏi ăn nói, lại mặc cảm tự ti về bản thân, chính vì vậy đôi khi muốn bày tỏ tấm lòng của mình với người đã giúp đỡ mình, nhưng Yoongi lại chẳng thể nào nói ra thành lời. Cứ ngỡ Jungkook sẽ cảm thấy không hài lòng với sự im lặng kỳ cục của mình, nhưng Yoongi lại bị nụ cười ngoài dự đoán của Jungkook làm cho kinh ngạc. Cậu bác sĩ hiền lành mỉm cười, đáy mắt có chút ngại ngùng vì lời khen của người quản giáo

"Có gì đâu ạ. Trách nhiệm của cháu chính là phải chăm sóc sức khỏe cho mọi người ở đây mà"

Người quản giáo khen ngợi thêm vài câu rồi vỗ vai Jungkook rời đi làm nhiệm vụ. Bệnh xá phút chốc lại chỉ còn hai người, Yoongi cảm thấy không khí có chút ngại ngùng khi Jungkook đường hoàng ngồi cạnh giường, ánh mắt săm soi thật kĩ gương mặt trầy xước của anh, còn đặc biệt đưa tay chạm vào những vết thương đỏ đọc chạy dài trên làn da trắng mịn. Chàng bác sĩ trẻ tuổi chăm chỉ làm công việc chẩn đoán cho bệnh nhân mà không hay biết người bệnh trong lòng đang có chút không tự nhiên.

"Ừm ..", Yoongi hắng giọng hơi di chuyển đầu né tránh bàn tay Jungkook, lảng đi bằng một câu hỏi, "Nước ... sắp truyền xong chưa ?"

Jungkook không bị hành động kín đáo của Yoongi làm cho phật ý, mặc dù cậu nhìn ra sự tránh né trong ánh mắt và cử chỉ của người tù. Cậu vừa đưa tay chỉnh tốc độ truyền vừa khe khẽ nói

"Tôi sẽ viết báo cáo bệnh án, anh nghỉ lại đây thêm 1 ngày nữa đi"

Yoongi có phần sửng sốt với sự giúp đỡ này của cậu bác sĩ. Anh không muốn làm phiền tới cậu, hơn nữa anh cũng không muốn bỏ bê những công việc được giao. Khó khăn lắm mới được công nhận cải tạo tốt để được xem xét tại ngoại sớm, anh không thể để thành tích cải tạo của mình tuột dốc để rồi lại phải ở lại nơi tù túng này thêm nữa.

Thấy Yoongi có vẻ không hoan nghênh sự giúp đỡ của mình, ngược lại còn có phần không thoải mái, Jungkook nghiêm túc trầm giọng hỏi

"Anh bị bắt nạt, phải không ?"

Yoongi nhướn mày nhìn Jungkook, không trả lời.

"Những vết thương trên mặt anh, rõ ràng là do con người tạo ra. Không ai bị ngã mà lại đầy vết thương trên mặt như thế"

"Tôi không sao, truyền xong nước tôi sẽ về phòng giam"

Sự bướng bỉnh lặng lẽ của Yoongi khiến Jungkook có phần bực bội. Việc không hé răng nửa lời về chuyện bị đánh đập cậu còn có thể hiểu là vì anh sợ thế lực của tên bắt nạt, nhưng việc anh từ chối cơ hội để có một ngày yên ổn không bị hắn hành hạ khiến cậu bác sĩ không tài nào hiểu nổi

"Tại sao anh lại nhất quyết phải về trại giam ngay như thế ?"

"Tôi không muốn làm giảm thành tích cải tạo"

Lý do này Jungkook cho rằng thật không xứng đáng cho sự chịu đựng cố chấp của người này.

"Cùng lắm chỉ vài tháng nữa, nếu trở về đó ngay lúc này, anh có thể kiệt sức trước khi ra được tù đấy"

"Thân thể tôi tôi biết. Đối với tôi, ra sớm dù chỉ một giờ cũng là quý giá lắm rồi."

Phải rồi cậu Jeon, cậu làm sao biết được tự do đối với một người tù như tôi đáng giá tới cỡ nào cơ chứ. Chỉ cần được rời khỏi đây sớm một chút, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Vì thứ khiến tôi thấy sợ hãi nhất không phải những trận đòn của lũ bắt nạt, mà là sự ngột ngạt và tù túng của nhà giam. Min Yoongi này còn rất nhiều việc muốn làm, ít ra cũng sẽ không phải chịu sự giam cầm oan uổng.

Nói rồi, Yoongi dứt khoát nén đau ngồi dậy, vừa hay bình nước cũng truyền hết, anh liền nhanh nhẹn tháo cây kim trên mu bàn tay rồi rời đi sau khi chào hỏi Jungkook qua loa vài câu. Nhìn theo bóng lưng gầy gò đầy xiêu vẹo đang cố bước đi thật bình tĩnh, thâm tâm Jungkook bỗng dấy lên một chút đồng cảm và thương xót. Quay về đó khi tình trạng cơ thể còn quá tồi tệ, số 0903 này quả thật khao khát tự do tới phát điên rồi.

.

.

.

Min Yoongi vừa về tới nhà giam thì đã nhận được danh sách đăng kí gặp trong phòng thăm nuôi. Vẫn là cái tên khiến Yoongi cảm thấy rùng mình, Kim Taehyung đột ngột tới tìm anh lần thứ hai trong tuần, chỉ sau vài ngày. Có vẻ như hắn đã biết việc anh được tại ngoại sớm, lần trước tới không thấy hắn nói gì, có lẽ một trận sỉ nhục thực sự lúc này mới bắt đầu.

Yoongi vẫn như cũ đồng ý gặp viên cảnh sát đang ôm hận trong lòng với mình.

Cánh cửa phòng thăm nuôi vừa khép lại, Yoongi đã bị doạ bởi cái nhìn khinh bỉ tột cùng và luồng không khí tức giận toả ra từ Taehyung. Hắn hằn học nhìn anh, cố gắng đè nén giọng nói xuống thật thấp so với cơn thịnh nộ trong lòng

"Giết người nhưng lại được ra tù sớm ?? Thật kinh tởm !"

Yoongi lựa chọn im lặng, anh không còn hơi sức để đôi co với hắn. Nhưng người cảnh sát thì có vẻ không chấp nhận sự im lặng đó, hắn từ từ đứng dậy, túm lấy vai áo Yoongi, đẩy anh dính vào tường trong sự tức giận bột phát tới đỉnh điểm. Khuôn mặt lạnh tanh của Yoongi càng như một hình thức kích thích nỗi tức giận trong lòng Taehyung

"Còn giả bộ thanh cao à. Trong khi chị tôi vĩnh viễn phải rời khỏi thế giới này thì anh lại ung dung rời khỏi nhà tù này sớm hơn năm năm. Mặc dù năm năm này chẳng thể nào so sánh được với tội ác mà anh đã gây ra cho chị ấy !!!"

Taehyung rít lên qua từng kẽ răng, nếu không vì khi thăm nuôi phải giao nộp vũ khí thì có lẽ hắn đã không thể giữ bình tĩnh mà rút súng ra tặng anh một viên kẹo đồng rồi. Tại sao lại bất công như vậy, người chị hắn yêu thương thì chết trong oan uổng, còn kẻ gây tai nạn lại có thể đường hoàng sống tiếp, thậm chí còn ra tù sớm vì cải tạo tốt. Thật nực cười!

Tuy vậy, trong giây phút này, Yoongi lại dường như cảm thấy bản thân không còn căm hận Taehyung như trước. Ngược lại anh còn cảm thấy có chút thương xót khi thấy sự đau đớn và bất lực nơi đáy mắt hắn. Vậy nhưng anh không hề cúi mặt hay cụp mắt xuống khi đối diện với hắn, anh hiên ngang nhìn thẳng vào mắt hắn, vì anh không làm gì sai cả. Sai lầm duy nhất của anh có lẽ là đã dính dáng tới kẻ bội bạc mang tên Lee Hyuk mà thôi.

Yoongi lẳng lặng nhìn Taehyung, nhỏ giọng bình tĩnh nói

"Kim Taehyung, thực sự không phải tôi làm. Cậu không thể tin tôi được à ?"

"Còn chối cãi ??"

Taehyung dùng sức hơn một chút khiến cả người Yoongi bị đè nén ép chặt vào tường. Vết thương trên đầu gặp va chạm liền nhói đau khiến Yoongi nhăn mặt, đôi môi khô khốc hé mở kêu lên khe khẽ. Trong mắt Taehyung, hành động này chỉ là sự diễn trò tỏ vẻ tội nghiệp của một tên tội phạm giết người mà thôi. Vậy nhưng rốt cuộc hắn cũng buông tay, dù sao cũng chẳng nỡ ra tay khi trên gương mặt bình thản của người kia đã chi chít những vết thương mới cũ chồng chéo

Hậm hực lùi xa vài bước, Taehyung ghim thẳng ánh nhìn giận dữ vào Yoongi, hằn học nói

"Min Yoongi, anh ra tù sớm cũng tốt. Pháp luật không trừng trị được anh, thì tôi sẽ làm !"

Continue Reading

You'll Also Like

131K 11.5K 35
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Chỉ có Faker thôi!
62.9K 5.9K 12
• Tác giả: RuoYouZi • Thể loại: giới giải trí, tổng tài & idol • Độ dài: 12 chương ~31,9k chữ • Nguồn: http://royalwanwan.lofter.com/ • Người dịch: x...
311K 12.3K 84
lichaeng cover
5.6K 278 4
Một trò chơi chờ đợi. Jimin biết rằng Jungkook không cần phải trở lại, nhưng với mỗi chiếc chạm khẽ, mỗi một lần Jungkook làm điều này, nằm cạnh cậu...