Ông xã yêu quý: Vợ yêu chồng...

By NhiThunAn

38.8K 695 95

"An Thuần, em có dự định gì cho tương lai chưa?" "..." "Vậy... An Thuần, em có đồng ý đi chung trên một con đ... More

Chương 1: Bị bỏ thuốc.
Chương 2: 'Làm'
Chương 3: Lần đầu tiên.
Chương 4: Thư kí.
Chương 5: Đính hôn
Chương 6: Quý Bác Văn
Chương 7: Trả thù.
Chương 8: Bạn thân
Chương 9: Thiên Hà
Chương 10: To hơn?
Chương 11: Biệt thự
Chương 12: Trúng đạn
Chương 13: Nguy hiểm
Chương 14: Náo loạn ở bệnh viện
Chương 15: Bắt chước và qua cơn nguy hiểm
Chương 16: Tỉnh lại
Chương 17: Một tháng sống chung
Chương 18: Đi gặp mặt
Chương 19: Bảy người
Chương 20: Chương trình bảo mật
Chương 21: Lần đầu chơi Poker
Chương 22: Dọn đồ
Chương 23: Máu
Chương 24: Ngày nghỉ
Chương 25: Cuộc gọi bất ngờ
Chương 26: Nụ hôn trong bếp
Chương 27: Suy nghĩ
Chương 28: Virut
Chương 29: Nhĩ Gia
Chương 30: Trong USB
Chương 31: Bốn đại gia tộc
Chương 32: Hàn Tử Thần đến rồi
Chương 33: Thoả thuận
Chương 34: Khởi động
Chương 35: Đỏ mặt
Chương 36: Gấu nhỏ
Chương 37: Hợp tác
Chương 38: Tranh giành
Chương 39: Bao nuôi
Chương 40: Phong Gia
Chương 41: Kết thúc
Chương 42: Cấp cứu
Chương 43: Lời hứa
Chương 44: Thề nguyện
Chương 45: Mang thai
Chương 46: Xuất viện
Chương 47: Đua xe
Chương 49: Ra mắt
Chương 50: Kết hôn
Chương 51: Thời gian
Chương 52: Sinh con
Chương 53: Hôn mê
Chương 54: Một năm trôi qua
Chương 55: Cuộc sống khi không có em
Chương 56: Ông cụ Hàn sảy ra chuyện
Chương 57: Khoảng thời gian trước đây
Chương 58: Tuyệt vọng
Chương 59: Thuần mà không phải là Thuần
Chương 60: An Gia xuất hiện
Chương 61: Câu chuyện về An Hạ
Chương 62: Chuyện năm xưa
Chương 63: Canada
Chương 64: Bạch Gia
Chương 65: Gặp người quen
Phỏng vấn nhỏ đêm hôm
Chương 66: Cứu người rồi trở về
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96

Chương 48: Làm hoà

338 9 0
By NhiThunAn

"Cô ấy sảy ra chuyện gì?" Hàn Tử Thần có linh cảm không hay về chuyện này, dù sao thì cô gái này đã lo lắng đến như vậy rồi.

"Anh tìm cô ấy đi. Đừng để cô ấy làm chuyện gì dại dột." Chuyện dại dột ở đây Bích Thuần muốn nói đến việc làm hại đến người khác, chỉ là bên này Hàn Tử Thần lại hiểu rằng cô ấy muốn làm hại chính mình, cả Phong Vĩ cũng không thoát khỏi suy nghĩ như vậy.

"Chắc không đến mức như vậy chứ?" Thiên Mạc có chút nghi hoặc.

"Hàn Tử Thần, bây giờ chỉ còn anh mới có thể ở bên cạnh cô ấy thôi. Tôi đã là người ngoài cuộc rồi, An Thuần đã giao cho anh chăm sóc, nếu có chuyện gì. Người chịu thiệt chỉ có hai người mà thôi."

"..."

"Hàn Tử Thần. Cả cuộc đời của An Thuần ngay từ đầu đã thua mọi thứ rồi, chẳng lẽ đến anh cũng muốn cô ấy nhận thua sao?"

"..."

Bên này có thể nghe thấy tiếng thở dài của Bích Thuần, dù đang trong đường đua nào nhiệt nhưng không khí bên cạnh ba người ở đây như bị đóng băng. Cả ba người đều trầm ngâm vào suy nghĩ.

"Phong Vĩ, Thiên Mạc. Liên lạc với mọi người đi tìm cô ấy, tớ về nhà xem thử."

"Được..."

Hàn Tử Thần không thể nghe rõ hai người nói gì tiếp theo, tiếng gió tạt qua cửa kính lấn áp mọi tiếng ồn nhưng nó khiến tâm trạng của anh trở nên hỗn loạn hơn.

"Làm ơn, em đừng sảy ra chuyện gì."

————

Giữa đêm, một chiếc xe Koenigsegg Agera RS đen huyền lao nhanh trong đêm tối.

Vì đang là giữa đêm nên người ở ngoài đường cũng không còn nhiều, chiếc xe thành công thu hút sự chú ý của cảnh sát khiến họ phái người đuổi theo, chỉ là ngay khi họ đến hiện trường thì chiếc xe đã mất hút rồi.

Ngồi trên xe yên tĩnh mà lòng Hàn Tử Thần như lửa đốt, đây là lần đầu tiên anh lo lắng đến mức như vầy.

Con đường ngắn ngủi mà bình thường anh vẫn đi đột nhiên cảm thấy nó thật dài, ngay khi vừa đỗ xe xuống cửa biệt thự, Hàn Tử Thần đã nhanh chóng lao vào nhà.

Trong nhà tối om không một bóng đèn, Hàn Tử Thần vội đến nỗi không kịp tháo giày, anh cứ thế mà lao lên tầng.

*Rầm

Cửa phòng ngủ bị anh mở một cách mạnh bạo.

Bên trong vẫn là khung cảnh tối đen như vậy, An Nhĩ Thuần không ở đây khiến cho tâm tình của Hàn Tử Thần càng tệ hơn.

Móc điện thoại ra, vừa bấm họi cho bọn Phong Vĩ vừa chạy xuống xe.

"Cô ấy không có nhà?" Bên kia Phong Vĩ vốn hỏi nhưng giọng điệu có vẻ chắc chắn.

"Bên cậu?"

"Vẫn chưa có thông tin gì." Thiên Mạc bên cạnh trả lời hộ cũng không quên an ủi Hàn Tử Thần. "Thần, chuyện gì cũng phải cẩn thận chút."

"..."

Cũng không biết Hàn Tử Thần có nghe thấy câu tiếp theo không, ngay khi Thiên Mạc nhìn lại điện thoại đã bị Hàn Tử Thần ngắt máy từ lúc nào rồi.

Bên này năm người chia nhau ra, thay nhau đi tìm tin tức của người chị dâu này. Trong lòng họ tất nhiên không bình yên như bên ngoài họ thể hiện ra.

Bên kia Hàn Tử Thần đã sốt ruột lắm rồi, đột nhiên nhớ đến địa chỉ của Bích Thuần mà lúc trước anh vô tình biết. Không kịp suy nghĩ gì anh liền phóng xe rời đi.

Bích Thuần như cũng đoán được Hàn Tử Thần sẽ tới, cô đã đứng trước của nhà từ lâu.

"Cô ấy đâu?" Vừa bước xuống xe Hàn Tử Thần đã đối mặt với Bích Thuần, hiển nhiên là anh cho rằng An Nhĩ Thuần bị cô giấu đi.

"Đừng nói như kiểu tôi biết cô ấy ở đâu vậy." Giọng điệu cô có chút bỡn cợt.

"Cô ấy đâu?" Lúc này Hàn Tử Thần đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, giọng điệu tất nhiên cũng có chút nổi nóng.

"..." Bích Thuần giật mình lùi lại một bước, vốn lí trí nói rằng cô không phải sợ người đàn ông này nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch. Ngay khi bình tĩnh được một chút thì cô mới lên tiếng.

"Tôi đã nói rồi. Bây giờ tôi là người ngoài cuộc, chỉ có anh mới có thể tìm được cô ấy. Hàn Tử Thần, tôi đã nói với anh rồi 'Ở bên cô ấy.' Vậy mà bây giờ cái tôi nhận lại là gì đây?"

"Nhưng..." Hàn Tử Thần như muốn nói gì đó thì lại bị Bích Thuần ngắt lời.

"Anh đừng có viện cớ là do bất cứ điều gì, tôi hỏi anh nếu anh ở bên cô ấy thì cô ấy liệu có mất tích như bây giờ không?" Ngưng một lúc cô lại nói tiếp. "Tôi không thể tìm thấy cô ấy đâu. Anh có hỏi thì tôi cũng không biết, nhưng mà... cô ấy chắc chắn đã nói cho anh biết rồi đấy." Thật ra Bích Thuần cũng không biết chắc, chỉ là cô nghĩ rằng An Nhĩ Thuần đã tin tưởng anh vậy thì chắc cô ấy sẽ phải cho anh rất nhiều cơ hội.

"..."

———

Một giờ đêm.

Khoảng thời gian mà mọi người đều chìm trong giấc ngủ thì có một chiếc xe vẫn cứ lao trên đường. Ngoài đường lúc này càng vắng vẻ hơn, vốn cái buổi tối như thế này sẽ làm cho người ta cảm thấy thật tĩnh tâm.

Nhưng có vài người có vẻ tâm trạng như không được tốt lắm vì một người.

An Nhĩ Thuần lang thang trên một con đường không một bóng người, trên người cô là một chiếc áo len với một chiếc quần jean, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng dài.

Thời tiết mùa này buổi tối vốn rất lạnh nhưng An Nhĩ Thuần lại không cảm nhận được cái gió lạnh của nó, tâm tình cô lúc này tất nhiên không được ổn định lắm.

An Nhĩ Thuần vẫn cứ vô định bước đi như vậy, bản thân cô cũng không biết nên đi về đâu. Trước đây cô cũng chưa từng trải qua cảm giác như thế này, tâm tình không tốt ngoài trời lại yên tĩnh như vầy khiến An Nhĩ Thuần không khỏi trầm tư hơn.

Cô vốn không muốn cãi nhau với Hàn Tử Thần như vậy.

Bản thân cô cũng không nhớ lúc đó mình đã nói gì. Ngay khi Hàn Tử Thần bỏ đi thì cô mới tỉnh táo lại.

Ban đầu cô còn không hiểu Hàn Tử Thần giận dỗi vì chuyện gì, ngay cả khi cô suy nghĩ lại cô vẫn không nhớ được cuộc nói chuyện lúc ấy.

Chuyện này trước đây chưa từng sảy ra.

Ngay khi vừa tỉnh lại cô liền đuổi theo anh, chỉ là Hàn Tử Thần đi nhanh quá, cô không thể đuổi kịp.

Mặt khác, nếu lúc ấy cô đuổi kịp thì cô cũng không biết nên nói người cả.

Xin lỗi anh sao?

Một chuyện không thể chỉ xin lỗi là được, huống hồ khi hai người ở cùng nhau cứ mãi cãi nhau như thế này cũng không phải là một cái kết tốt đẹp.

Thế là tốc độ của cô dần chậm lại. Đến khi cô nhìn lại thì Hàn Tử Thần đã biến mất trước mặt cô rồi.

————

Đi thêm một đoạn nữa, An Nhĩ Thuần mới nhận ra nơi này là đâu.

Đứng trước cửa côi nhi viện lúc trước cô bị bỏ lại. Mọi chuyện đều bắt đầu từ đây.

An Nhĩ Thuần vẫn nhớ mang máng khung cảnh lúc đó, hình như có ai đó bảo cô chờ ở đây.

Nhưng cô đã chờ hơn hai mươi năm rồi, không một ai xuất hiện cả. Không hiểu sao đến lúc này An Nhĩ Thuần vẫn không cho rằng cô bị bỏ rơi, đây cũng là điều duy nhất mà cô giữ lại để cố mà sống những ngày tháng trước đây.

Đang là đêm tối nên cửa côi nhi viện cũng không còn mở nữa, cô ngồi xuống ngay thềm trước cửa. Đầu óc lại chìm vào suy tư.

Ngay khi cô sắp thiếp đi thì một ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào người cô.

Hàn Tử Thần nhìn người con gái đang ngồi một mình trong đêm tối, mọi cảm xúc giận dỗi trong anh đều biến mất hết.

Anh tiến đến, quỳ xuống trước mặt người con gái vẫn còn đang ngơ ngác ấy, ôm cô vào lòng để cảm nhận cái hơi ấm đó chứng tỏ không phải anh đang mơ.

"Anh xin lỗi..."

Dù không nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Tử Thần nhưng An Nhĩ Thuần vẫn có thể biết nó như thế nào.

Chỉ là... ánh mắt của An Nhĩ Thuần vẫn không có một cảm xúc gì cả.

"Thần..." Giọng nói đầm ấm của cô vang lên trong đêm tối, lúc này An Nhĩ Thuần mới cảm nhận được hơi ấm từ anh.

"Thần... Thần..."

An Nhĩ Thuần liên tục gọi tên anh như để chắc chắn việc anh ở đây không phải là một giấc mơ.

Hàn Tử Thần liền ôm chặt cô hơn, một lúc sau khi tâm trạng của cả hai bình tĩnh lại thì anh mới bế cô vào xe.

———

Mười phút trước.

Sau khi nói chuyện với Bích Thuần thì Hàn Tử Thần ngồi trong xe một chút để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Anh cần bình tĩnh hơn.

Bình thường khi cùng anh nói chuyện, An Nhĩ Thuần thường vào vấn đề cô cùng nhanh, cái cách mà cô chuyển sang vấn đề khác cũng vô cung hoàn mĩ.

Mọi thứ mà cô nói đều tưởng như chỉ vô tình nhắc đến.

'Là nó!' Trong đầu Hàn Tử Thần xuất hiện một suy nghĩ.

Bây giờ anh mới để ý, trước giờ An Nhĩ Thuần vốn luôn lảng tránh nói về quá khứ của cô. Chỉ riêng lần đó, cái lần mà anh với cô cùng đến Nhĩ Gia lấy đồ dùng của cô. Đó là lần đầu tiên cô kể về quá khứ của mình nhưng cũng chỉ nói một cách thoáng qua thôi.

Nhưng với chút hy vọng mong manh như vậy, Hàn Tử Thần đã nhờ Vân Dương tra một chút thì đã có được địa chỉ. Anh không quan tâm là đúng hay sai, ngay lập tức tăng tốc đến đó.

———

Khi cả hai yên tĩnh ngồi trong xe, Hàn Tử Thần mới khởi động nhẹ nhàng rồi lái xe đến biệt thự.

Suốt quãng đường cả hai người đều không nói gì cả, mãi khi về đến nhà thì An Nhĩ Thuần mới có phản ứng lại.

"Thần..."

"..."

Hàn Tử Thần đặt tay lên môi cô để ngăn lời nói của An Nhĩ Thuần lại, lúc này anh không có cam đảm để nghe nó.

Anh xuống xe rồi cẩn thận bế cô lên lầu, ngay khi cả hai vào phòng ngủ thì họ mới dám đối diện với nhau.

"Thần... cảm ơn anh."

"Là anh phải xin lỗi em mới đúng. Anh xin lỗi."

"Không phải, tại em suy nghĩ quá nhiều thứ."

"Được rồi, em muốn gì anh đều thực hiện. Nếu em không muốn kết hôn anh sẽ không làm. Thuần, trong trận chiến này em là người thắng cuộc. Anh thua rồi."

"..." An Nhĩ Thuần tiến đến ôm anh vào lòng. "Thần. Em yêu anh. Trong tình yêu thì không có thắng thua, cũng không có đúng sai. Khi hai người yêu nhau thì họ mới phát hiện ra người kia không hoàn hảo, tất nhiên không tránh khỏi cãi nhau. Nhưng một khi đã làm hoà, chẳng phải hai người sẽ càng thêm trân trọng nhau hay sao?"

"..." Hàn Tử Thần có vẻ cũng trầm trong suy nghĩ của mình.

"Hàn Tử Thần. Kết hôn với em đi." Ngay khi Hàn Tử Thần ngửng mặt lên thì chỉ còn nhìn thấy điệu cười toả nắng của An Nhĩ Thuần, nó thật ấm áp.

Continue Reading

You'll Also Like

95.1K 4.7K 55
Gói thuốc nhỏ Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Oan gia hoan hỉ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên...
14.1K 574 56
Tác giả: Tử Tiện Lí Nguồn convert: Vũ Tùng Dương Blog Thể loại: Ngôn tình, Đô thị, Mỹ thực, Sư đồ luyến, Ngọt, Sủng, Bác sĩ Văn án: Đường Quỳ vừa mới...
317K 23K 125
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
156K 16.4K 77
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...