[Chuyển Ver][KaiYuan] Cậu Chủ...

By cabienthai

95.3K 5.1K 735

Lần đầu chuyển ver ạ :3 Tác giả gốc là Tinh Dã Anh <3 Thể loại: 1x1 , HE, Drama Ba quy định người hầu thế kỷ... More

Tôi Là Vương Nguyên, Làm Hầu Nam, Ngầu Không?
Cậu chủ về rồi ?!
Ai cho cậu đi coi mắt hả??
Cậu chủ, em đi xem mắt không phải vì cậu sao?
Cậu chủ, sao cậu đột nhiên hôn người ta?
Cậu chủ, không nhận quà của cậu không được à?
Cậu chủ, em đang theo dõi cậu!
Cậu chủ, đó là hoa đào nát rồi!
Anh Dịch, đó là bạn gái cũ của anh à?
(Part1)Cậu chủ, cầu hôn có thể đùa lung tung sao?
(Part2)Cậu chủ, cầu hôn có thể đùa lung tung sao?
Cậu chủ, xin cậu đừng kể chuyện cười nhạt nữa!
Cậu chủ, lái xe sau khi hôn sâu giống như lái xe sau khi uống rượu, đều phạm l
Cậu chủ, phát hiện ra gi­an tình của phó tổng Dịch thì xử lý ra sao?
Cậu chủ, em không thể kết hôn với cậu được!
Cậu chủ, chúng ta kết hôn đi!
Cậu chủ, đây là quà kết hôn à?
Cậu chủ, em khó coi đến thế cơ à?
ngàn lời chin nhỗi tới Readers :<
Cậu chủ, em đụng phải anh Dịch rồi!
Cậu chủ, anh Dịch đòi nợ rồi!
(Part1)Cậu Chủ, Cậu Đừng Về Nhà Cùng Em Được Không!?
(Part2)Cậu chủ, cậu đừng về nhà cùng em được không!?
Tổng giám đốc, xin anh đi thong thả. Hừ!
hông phải chap mới >w<
Tổng giám đốc, anh man quá!
Phó tổng? Tổng giám đốc? Phải chọn bên nào đây?
Cậu chủ, phó tổng Dịch nói xấu cậu!
Cậu chủ, sao lại đưa tiền tiêu vặt cho em?
Cậu chủ, tổng quản bảo mẫu vùi dập em!
Cậu chủ, cậu muốn bán em đi à?
Cậu chủ, em phải ở bên đội của phó tổng Dịch!
Chi đại hội thể thao này, ghét quá đi!
Cậu chủ, cậu có phản ứng à?!
Cậu chủ, chơi SM không vui đâu!!!
Cậu chủ, trước đây cậu và cô ấy có gì với nhau?
Cậu chủ, sao cậu lên lấy ảnh của em?
Cậu chủ, em với phó tổng Dịch đi khách sạn rồi!
Cậu chủ, cậu đừng gọi điện thoại tới nữa
Cậu chủ, em sẽ học được cách ly hôn với cậu
Cậu chủ, chúng ta ly hôn đi
Cậu chủ, cậu cố ý đúng không?
ứ phải chap mới again :v
Cậu chủ, cậu bị bắt cóc sao?
(Extra H): Đêm khó quên
Cậu chủ, cậu đang chơi trò lãng mạn rẻ tiền đấy à?
(Hoàn)Cậu chủ, cậu lại hồ đồ nữa rồi!
100 Câu Hỏi Vợ Chồng Cậu Chủ Vs Người Hầu (Part 2)
PR

Cậu chủ, cậu ném nhẫn đi rồi sao?

1.3K 83 16
By cabienthai

Vừa tra chìa vào ổ khóa, còn chưa kịp xoay thì cửa đã bị người trong phòng giật mạnh ra, giọng nói lo lắng của tổng quản bảo mẫu vang lên.

“Tiểu Nguyên Tiểu Nguyên Tiểu Nguyên!! Cậu chủ đâu rồi đâu rồi đâu rồi?”.

“Cậu chủ?”. Anh ấy còn chưa về nhà? Không muốn gặp cậu sao?

“Từ hôm qua đã chẳng thấy bóng dáng cậu chủ đâu rồi!”.

Cậu đoán đúng rồi, vệt râu nhàn nhạt và bộ dạng mệt mỏi đó thực sự là vì tìm cậu, cậu chủ tìm cậu cả ngày trời, còn cậu lại ngắt điện thoại của cậu chủ, còn tắt máy đi.

“Tiểu Nguyên, cậu chủ không ở với cậu sao? Hai người không phải nên về cùng nhau mới phải à? Cậu nhanh gọi điện cho cậu chủ. Hỏi coi cậu ấy giờ đang ở đâu đi. Ngồi đó làm cái gì? Tiểu Nguyên, đau bụng hả? Sao lại khóc tu tu lên thế?”.

Không chỉ bụng đau, mà cả người cậu đều đau đớn.

Cậu là loại người hầu gì chứ, cậu đã làm gì với chủ của mình thế này?

Không những không phục vụ tốt, còn khiến anh ấy phải tìm mình cả đêm, rồi lại khiến anh ấy khó chịu mà bỏ đi.

Lấy di động ra, cậu run run bấm số di động gọi cậu chủ, tiếng tút tút vang lên vô tận bên tai, cuối cùng là tiếng trả lời lạnh lùng của tổng đài.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Nỗi đau đớn trong tim dần dần lan rộng ra, cậu đã bị báo ứng rồi. Khi cậu không chịu nhận điện thoại của cậu chủ, tâm trạng anh ấy cũng như thế này sao?

Cậu vốn đâu có tư cách để giận dữ, lúc đó sao lại buông xuôi, tại sao không nghe cậu chủ nói hết.

Cậu không nản, cầm di động gọi tiếp, từ thông báo không liên lạc được đã chuyển thành tắt máy, cậu chẳng biết gọi bao nhiêu cuộc, mãi tới khi di động của cậu chủ hết pin, cũng không gọi được nữa.

Syl vẫy đuôi ngồi xuống, cọ cọ vào cậu an ủi.

Cậu cũng thuận tay vuốt ve cái bờm của nó, lén hỏi, “Nếu tao rời xa cậu chủ, mày muốn đi với ai?”.

“… Nhưng mà, tao có thể lén tới thăm mày mà”.

Nếu cậu chủ không thích nhìn thấy cậu, cậu có thể xin dọn ra ngoài ở.

Di động trên ghế lái phụ rung lên, món quà sinh nhật cậu tặng cũng rung lên trong tầm mắt anh, tấm ảnh hai người cọ mũi bẹo má vô cùng gần gũi khiến anh cảm thấy rất chướng mắt buồn bực, anh cố sức giật cái móc treo di động vô cùng trẻ con mà tự tay mình đã móc vào, muốn ném nó ra ngoài cửa sổ quách đi cho rồi, nhưng gương mặt cậu trên những tấm ánh nhỏ cứ lắc lư trước mặt, gần đến nỗi như nghe được tiếng cầu xin chống cự liên tục của cậu bên tai.

“Cậu chủ, ảnh chụp lấy liền phải chụp thế này, cậu phải đứng đối diện với chỗ kia, đưa mặt qua đây”.

“Cậu chủ, tư thế của cậu xấu quá, mặt tự nhiên chút đi”.

“Cậu chủ, em không hôn Syl mà”.

Cánh tay vươn ra ngoài của sổ thu về, anh siết chặt tay mình, mở cái hộp nhỏ trong xe ra, ném mạnh cái móc di động vào trong đó như ném đi một thứ rác rưởi.

“Cậu chủ, em tuyệt đối sẽ không vi phạm quy định của người hầu, sẽ không có mấy ý nghĩ không an phận với cậu!”.

“Cậu chủ, chúng ta phải kết hôn giả bao lâu? Mà thích người khác thì phải làm sao bây giờ?”.

“Cậu chủ… chúng ta ly hôn đi”.

Nâng cửa kính lên, chuyển cần số, anh thoáng liếc qua ghế lái phụ, dẫm lên chân ga.

Sao anh không dám về nhà mà phải lái xe lang thang không mục đích, sao anh phải trốn cậu, sợ nhìn thấy cậu? Sao anh phải sợ phải ly hôn với cậu?

Sao anh phải sợ mất cậu…

Ba rưỡi sáng, tiếng đóng cửa vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.

Cảnh một người một chó cuộn mình ngủ trên ghế so­fa trong phòng khách khiến anh dừng bước, cậu đang ngủ, hãy còn mặc bộ đồ người hầu quen mắt.

Đang đợi anh, đang đợi cậu chủ cả đêm không về nhà.

Đầu ngón tay của anh gần như chạm vào làn môi cậu, nhưng nhớ lại cảnh chướng tai gai mắt khiến tim mình đau đớn, anh lại rụt tay về, quay người lên lầu.

Anh ghét bộ đồ người hầu của cậu, ghét sự ngoan ngoãn nghe lời của cậu, ghét cậu phục vụ anh như cậu chủ, ghét cậu lúc nào cũng nói quan hệ chủ tớ đơn thuần, với cậu, anh không phải một người đàn ông, chỉ là cậu chủ mà thôi.

Vậy những ý nghĩ độc chiếm của một người đàn ông của anh làm sao có thể nói cho cậu hiểu đây?

Sáu rưỡi sáng, chuẩn bị bữa sáng.

Bảy giờ sáng morn­ing call, Vương Nguyên gõ cửa phòng cậu chủ đúng giờ.

Lát sau, cửa phòng mở, tổng quản bảo mẫu ôm một đống quần áo bẩn của cậu chủ từ trong phòng đi ra.

“Tiểu Nguyên à, sao cậu còn ở nhà, cậu chủ đã đi làm rồi”.

“Cậu chủ? Đi rồi ạ?”. Không muốn gặp cậu, cho nên mới cố ý lảng tránh sao?

Cậu ủ rũ quay người xuống nhà, lại bị tổng quản bảo mẫu gọi giật lại hỏi.

“Tiếu Nguyên, cậu chủ nói, từ hôm nay cậu không cần phải làm người hầu riêng cho cậu ấy nữa, sau này mọi người thay phiên nhau dọn phòng cậu chủ. Có phải dạo này cậu làm chuyện gì khiến cậu ấy ghét không? Để cậu chủ thấy bực là đã vi phạm quy định của người hầu rồi. Cậu ngoan ngoãn tự kiểm điểm đi, nhớ phải nhận lỗi với cậu chủ đấy nhé”.

Có lẽ cậu chủ sẽ không cho cậu cơ hội mà ngoan ngoãn xin lỗi nữa đâu. Vì cậu đã làm chuyện không chỉ khiến cậu chủ không vui mà còn khiến anh ấy ghét mình tới cực điểm.

Anh ấy đã gạt cậu ra khỏi vị trí người hầu, gạt cậu ra khỏi vị trí mười mấy năm liền của cậurồi.

Vương Nguyên ảo não tới khách sạn làm việc, đám đồng nghiệp nhiều chuyện cũng chẳng vì cậu ủ rũ mà bớt buôn dưa lê bán dưa chuột.

“Tôi nói cho các cô biết nhé, sáng sớm hôm nay tôi gặp tổng giám đốc, ôi trời ơi, chắc chắn anh ta cãi nhau với vợ rồi!”.

“Hả? Sao cô biết?”.

“Nhìn quần áo chứ sao! Bình thường kiểu phối cà vạt với vest nhìn một cái là biết ngay có bàn tay phu nhân chọn cho, đẹp trai tới mức không thể chấp nhận được, hôm nay thì rõ là tùy tiện đơn điệu nhé, áo sơ mi không phẳng, màu sắc hoa văn cà vạt cũng dở tệ, như kiểu chọn bừa một cái ấy”.

“Chuyện này phải hỏi Tiểu Nguyên nha, Tiểu Nguyên, cậu đừng có ngơ ra thế đi! Rốt cuộc tổng giám đốc với vợ làm sao? Cãi nhau to lắm à? Cũng chẳng thèm giúp tổng giám đốc của chúng ta chọn quần áo nữa này”.

“Ừm. Cãi nhau to lắm”. Cậu đáp qua loa, ánh mắt lại đờ ra.

“Thật à! To cỡ nào, cỡ nào hả!”.

“A… tổng giám đốc với mấy ông giám đốc tới kia”.

Đám nữ nhân viên phục vụ đang ríu rít bỗng nhiên im lặng xếp hai hàng, chỉ chờ mấy vị lãnh đạo cấp cao đi qua là tiếp tục làm bà tám.

Tiếng giày da nện lên nền gạch đơn điệu khiến Vương Nguyên đánh bạo nhìn lướt qua, quần áo của cậu chủ hôm nay tệ lắm à? Lấy nhầm quần áo sao? Cậu còn có chút tác dụng với cậu chủ, phải không? Giày đen, quần Âu thẳng thớm, áo vest không cài hết, ánh mắt cậu đang muốn tiếp tục hướng lên thì đồng nghiệp bên cạnh đã huých huých, khẽ thì thầm.

“Tiểu Nguyên, mau nhìn tay tổng giám đốc kia!”.

Tay cậu chủ?

“Không thấy nhẫn cưới của tổng giám đốc rồi!”.

“…”.

Ngón áp út trống trơn, chỉ còn lại một vết vòng nhẫn thật sâu, đó là vết hằn vì chiếc nhẫn hơi chật, mà chiếc nhẫn rẻ tiền ấy đã chẳng còn nữa.

“Chẳng phải là đồ đắt tiền gì cả, cậu chủ nhận là tốt rồi, không cần đeo…”.

“Đeo cho tôi”.

“Nhưng mà, nhẫn chật thế này sẽ không tháo ra được đâu”.

“Thế thì đừng tháo ra”.

Chẳng phải cậu đã bảo cậu chủ không đeo cũng không sao? Không phải đã sớm biết có một ngày cũng sẽ phải tháo xuống? Thế tại sao thấy cậu chủ thực sự tháo chiếc nhẫn ấy xuống lại có cảm giác đau đớn thất vọng thế này?

Tại sao cứ phải nói dối, tại sao cứ luôn dối lừa, tại sao phải ép mình tin rằng, bản thân có thể vừa kết hôn giả với cậu chủ, vừa chẳng có ý gì với cậu ấy.

Rõ ràng cậu không phải là người hầu chuyên nghiệp có thể dẹp hết tất cả những ý nghĩ khác với cậu chủ, rõ ràng là cậu tham lam càng lúc càng muốn nhiều hơn, rõ ràng là cậu không có cách nào chỉ coi cậu chủ là cậu chủ.

“Tiểu Nguyên, đồ ngốc này, đi nào”.

“Ừm…ừ”.

Cậu cúi đầu cứng còng bước theo hàng người, không nhìn nét mặt của cậu chủ.

Đoàn nhân viên cấp cao phía sau bỗng nhiên dừng lại ở hành lang, tổng giám đốc dừng bước hỏi trợ lý đặc biệt đứng sau mình, “Đã liên hệ với luật sư cho tôi rồi chứ?”.

“Vâng, tổng giám đốc. Đã liên lạc theo sắp xếp của anh rồi”.

Vương Nguyên ngồi trong căng tin cho nhân viên ăn cơm trưa.

Phía đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng người, cậu miễn cưỡng giương mắt lên, lúc nhận ra là phó tổng, đôi mắt lại lúng túng cụp xuống.

“Sao không dám nhìn tôi?”.

“…Chào phó tổng”.

“Em nói với tôi xem nào, em vẫn chưa giải thích chuyện đêm qua sao?”

“…”.

“Hay hai người đã làm lành với nhau rồi? Cậu thiếu gia kia độ lượng tới mức coi như hôm qua không xảy ra chuyện gì à?”.

Cậu lắc đầu, sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu chủ không chịu gặp cậu, tránh cậu, ghét cậu, gạt cậu ra khỏi bên cạnh mình, ngay cả nhẫn cũng bị anh ấy tháo ra dễ dàng.

Phó tổng Dịch vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu từ phía đối diện.

“Có hơi gấp một chút, nhưng đột nhiên tôi rất muốn biết câu trả lời của em cho câu hỏi đêm qua”.

Hôm qua? Trả lời? Nếu cậu chủ không cần cậu, cậu có muốn làm người hầu của phó tổng Dịch hay không à?

“Nhưng mà, giờ tôi muốn đổi câu hỏi khác”.

Cổ tay cậu bị siết chặt.

“Nếu cậu chủ nhà em không cần em nữa, em có muốn ở bên tôi không?”.

“…”. Không phải làm người hầu, mà là ở bên nhau sao?

“Tôi ở đâu, đang làm gì, đang ở cùng với ai, em có muốn thử hỏi những câu này không?”.

Những điều cậu muốn hỏi, tới tận bây giờ cũng chưa dám nói ra khỏi miệng, không phải toàn là những câu đàn ông lộn ruột nhất hay sao? Mấy câu hỏi phó tổng kị nhất hồi mới đi xem mắt lần đầu sao đột nhiên lại muốn cậu hỏi? Chẳng lẽ vì…

“Phó tổng… thực ra anh không cần chịu trách nhiệm với tôi đâu, là tự tôi uống say…”.

“Chịu trách nhiệm? Ai muốn chịu trách nhiệm với em? Người uống say là em, đâu phải là tôi. Tôi biết mình đang làm gì”. Sao cậu ấy lại ngốc tới mức gán cái cụm từ chán ngắt như thế lên người hắn chứ.

“Nhưng mà…”.

“Xin lỗi, xin quấy rầy một chút”. Một tiếng nói ôn hòa vang lên ngắt ngang câu chuyện của hai người, là trợ lý đặc biệt của cậu chủ.

“Tổng giám đốc bảo tôi tới gửi lời nhắn cho hai vị. Thứ nhất… xin phó tổng Dịch bỏ tay cậu Vương đây ra được không? Tổng giám đốc nói anh ấy không thích có người chẳng biết phân biệt công tư ngay trước mắt mình, quan hệ tình cảm nhập nhằng, đặt bẫy cấp dưới gì đó…hai người như thế đúng là rất chướng mắt…”.

Những câu chữ toàn vị chua cay bay ra từ miệng trợ lý đặc biệt, hiển nhiên cũng chẳng phải là thực tâm của hắn ta.

Thiên Tỉ nhún vai cau mày, quay đầu nhìn cam­era được lắp ở trên cao, rồi lại nhìn bàn tay sỗ sàng của mình. Cậu trai đối diện hoảng hốt rút tay về, hắn cũng đành lễ độ buông ra.

“Thứ hai, tổng giám đốc mời cậu Vương vào phòng làm việc của tổng giám đốc… bàn chút chuyện riêng”.

…Tên nào vừa nói ghét người ta ở chỗ làm việc không phân biệt được việc công và việc tư?

Thang máy đi lên tầng cao nhất của khách sạn, đó là nơi Vương Nguyên chẳng bao giờ đặt chân tới.

Trợ lý đặc biệt đưa cậu tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, rồi im lặng quay người đi ra ngoài.

Chiếc ghế dựa bằng da đặt trước cánh cửa sổ to vẫn xoay lưng về phía cậu, cậu biết cậu chủ ngồi ở đó, nhưng không dám lên tiếng.

Im lặng thật lâu, chiếc ghế da đột nhiên xoay lại, cậu chủ bắt chéo chân chăm chú nhìn cậu, đưa khăn ướt cho cậu, “Lau sạch đi. Tay ấy”.

Ánh mắt cậu chủ rất đáng sợ, cậu không dám trái lời, mà cứ lau đi lau lại tay mình.

Một tờ giấy được ném lên bàn trước mặt cậu – đơn ly hôn.

“Tôi bảo luật sư viết đơn ly hôn rồi, cậu có muốn thêm điều kiện gì vào không?”.

“…”.

Cậu lắc đầu ý bảo tùy thôi. Thái độ tùy ý như thế khiến chân mày cậu chủ nhăn tít lại.

“Để thoát khỏi tôi, thế nào cũng được đúng không?”. Anh hừ lạnh, rút cây bút ném tới trước mặt cậu, “Không có ý kiến gì thì kí đi”.

Cậu cầm cây bút kí tên mình, đột nhiên dừng bút lại, cậu nhìn chăm chăm vào bàn tay trái trống trơn của cậu chủ, “Cậu chủ, em có một điều kiện… chiếc nhẫn đó, có thể trả lại cho em được không?”.

“… Tôi ném rồi”.

“…”. Anh ấy ném rồi. Anh ấy đã tháo chiếc nhẫn ấy ném đi rồi… cậu mím chặt môi, “Thế thì thôi”.

Hít một hơi, cậu kí tên mình ngay trước mặt cậu chủ. Cậu hơi tức giận, không, cậu rất tức… tại sao phải vứt nhẫn đi, cho dù chỉ là thứ rẻ tiền, dù nó căn bản chẳng đáng mấy đồng, dù cậu chủ nghĩ nó là thứ trói buộc đáng ghét, anh ấy có thế trả lại cho cậu, sao phải ném nó đi.

Cậu cho tay vào túi, rút chiếc nhẫn kim cương vẫn chưa dám đeo lại lên cổ và chiếc thẻ ngân hàng đẩy tới trước mặt cậu chủ.

“Đây là cái gì?”. Cậu chủ nheo mắt lại nguy hiểm.

“Là đồ trước đây cậu chủ đưa cho em, em không vứt đi, trả lại cho cậu”.

“…Cậu khùng lên trả lại cho tôi mấy thứ này là có ý gì hả? Muốn nhanh chóng phủi sạch tất cả mối quan hệ của tôi với cậu à? Sợ gã họ Dịch kia hiểu nhầm rằng bị tôi bao chắc?”. Trả lại thẻ lương của anh, thẻ ngân hàng mỗi ngày chỉ rút năm mươi tệ đưa cho anh, anh đeo nhẫn vào cho cậu, cậu luồn vào sợi dây chuyền bạc đeo ở cổ, cậu trả lại tất cả những gì có liên quan tới anh, cậu trả lại tất cả những gì chứng minh rằng hai người là vợ chồng cho anh.

Tờ đơn ly hôn được đẩy trở lại trước mặt, cậu đã kí tên, bỏ hết những thứ có liên quan tới anh đi, trả lại cho anh, anh biết cậu đồng ý ly hôn với mình, nhưng có cần phải dứt khoát chẳng thèm lưu luyến lưỡng lự, thẳng tay mà rời bỏ mình như thế không?

“Cậu chủ…”.

“Đừng gọi cậu chủ! Ai là cậu chủ của cậu!”. Cậu người hầu chỉ biết nhìn anh, chỉ biết vây quanh anh không phải chàng trai trước mặt này, cậu sẽ không làm tổn thương anh, không trả lại những thứ anh tặng, lại càng không rời xa anh để tới bên gã đàn ông khác.

“…Nếu nhìn thấy em là cậu thấy phiền phức khó chịu, em có thể dọn ra ngoài ở…”.

“Cậu còn muốn dọn ra ngoài à?”. Ly hôn còn chưa đủ, cậucòn muốn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh nữa hay sao?

Không khí yên lặng len lỏi giữa hai người, anh đột nhiên đi qua bàn làm việc đưa tay nắm chặt lấy cằm cậu đến đau nhức, nói gằn từng từ một.

“Cậu đừng mơ được dọn ra ngoài, tôi không cho cậu đi đấy. Cho dù có ly hôn, cậu vẫn là người hầu của tôi, là đồ của tôi, cả đời cũng là của tôi!”.

“Em biết, em giống Syl, đều là đồ của cậu chủ, em sẽ không đi, cậu chủ”.

“…”. Ý của anh không phải thế này, anh muốn nói… anh với cậu…

…anh với cậu…

“Em có thể đi được chưa?”.

“…Cậu với hắn ta… lúc nãy hắn ta nói gì với cậu?”.

“Phó tổng Dịch?”.

Nghe cậu gọi tên của gã đàn ông đó, anh lại càng bực mình hơn.

Cậu đờ mặt ra suy nghĩ, máy móc trả lời câu hỏi của cậu chủ, “Anh ta hỏi em có muốn ở bên anh ta không”.

“…”.Vậy em sẽ ở bên hắn ta? Vậy em sẽ quan tâm tới hắn ta? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi đối xử với em có chỗ nào không bằng hắn ta?

Những lời yếu đuối cứ nghẹn lại trong cổ họng của anh mãi không thốt lên được, thay vào đó là lời uy hiếp lạnh lẽo, “Tôi cảnh cáo cậu, trước khi đơn ly hôn có hiệu lực, cậu vẫn là vợ tôi như trước, tôi không cho phép cậu ở bên hắn ta!”.

“Vâng, cậu chủ. Em sẽ không ở bên phó tổng. Trước khi cậu kí tên”.

Continue Reading

You'll Also Like

1M 42.8K 50
Being a single dad is difficult. Being a Formula 1 driver is also tricky. Charles Leclerc is living both situations and it's hard, especially since h...
1.8M 70.6K 95
Rebirth of the Little Mute 重生之小哑巴 Author(s) 穆青延 Status in COO 93 + 2 Extras (Completed) Description Mu Xiaoke was a fool in his previous life, but he...
915K 41.3K 104
lo·cu·tion ləˈkyo͞oSH(ə)n/ (n.) " a particular form of expression;" 《 a collection of poems and prose. 》 highest rank - #7 in Poetry ♡ ...
1.5K 123 14
The rich boy who is arrogant but deep inside broken, and the sunshine of the kind and middle-class boy. What if they both meet each other....?! the s...