[Longfic][END][KaiYuan]Stand...

By phuongautumn

149K 9.8K 588

Title: Stand By You Au: Candy~W Pairing: Khải Nguyên Thể loại: Học đường, ngọt Tình trạng: Hoàn rồi a~ More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23
Chap 24
Chap 25
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 29
Chap 30
Chap 31
Chap 32
Chap 33
Chap 34
Chap 35
Chap 36
Chap 38
Chap 39 - END
Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 2
Tản mạn một chút về SBY
Phiên ngoại 3
Phiên ngoại: Hỏi đáp Khải Nguyên

Chap 37

3K 202 28
By phuongautumn


Xin lỗi mọi người, đành phải để mỗi tuần 1 chap thế này cơ mà tại vì do đầu tuần mình bị ốm, cuối tuần mắc trans truyện nên thật không có thời gian TvT Nhưng mình hứa sẽ hoàn bộ này trong tháng 6. 5ting :'(

__________________________________________________

Khi Vương Nguyên vừa đến thì đã thấy Tuấn Khải đứng đợi cậu ngoài cổng rồi. Cũng phải, mấy ngày nay tuyết đều rơi như vậy cậu hẳn là không có khả năng trèo tường. Ai, xung quanh cảnh vật đều phủ một lớp trắng như thế nhìn quả có chút ảm đạm.

Vào nhà đúng là có ấm hơn một chút, nhớ đến một việc, Vương Nguyên vội vàng nhìn quanh quất, ngó bên này, tìm bên kia không hiểu đang kiếm thứ gì.

- Khải, con mèo đâu rồi? – Tìm chán chê không thấy cậu mới lên tiếng hỏi, thấy anh vẫn đờ mặt ra không hiểu nên mới nói thêm câu nữa – Con mèo, lúc trước chị Tú Kỳ cho anh ấy.

Hai hàng lông mày giãn ra đôi chút, Tuấn Khải đi lại bàn cầm bút lên.

"Đã cho cô giúp việc ở nhà rồi."

- À, ra vậy.

Không hiểu sao Vương Nguyên lại thấy thoải mái hơn một chút. Tốt quá, Tuấn Khải không giữ lại con mèo đó, tuy nó chỉ là một con mèo nhỏ thôi nhưng dù sao, đối với Vương Nguyên cũng là đồ của Dương Tú Kỳ đưa cho anh, cậu không thích, thực sự không thích. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, thực sự.

"Có biết đàn không?"

- Đàn? A, có một chút, nhưng chỉ là lúc nhỏ lén mẹ đi xem người ta đàn rồi học lỏm được vài hôm. Chắc bây giờ quên hết...

Chưa nói hết câu, Tuấn Khải đã kéo cậu cùng ngồi xuống trước cây dương cầm của anh, chỉ vào bàn phím ý nói cậu hãy thử đánh một chút. Vương Nguyên hơi do dự, có lẽ đã hơn 7, 8 năm cậu không sờ qua đàn rồi, giờ thì nếu là một bản đơn giản chưa chắc cậu đã chơi nổi, biết đánh cái gì đây? Lúc nhỏ, ai cũng bảo cậu có một bàn tay đẹp, các ngón tay thon dài rất hợp với chuyện đánh đàn nhưng mẹ cậu lại không thích. Mẹ thường hay nói, cái dáng vẻ người nghệ sĩ dương cầm thường rất cô đơn, không hiểu sao mỗi khi nhìn trên tivi có người đang biểu diễn đàn piano mẹ lại chuyển kênh, mẹ không chịu được sự cô độc của họ. Trên đời này, liệu có phải chỉ mỗi mẹ cậu nghĩ vậy không?

"Ting!"

Một ngón tay cậu khẽ đụng vào phím đàn, âm thanh vang lên thật thanh thoát, dễ nghe. Nhắm mắt nhớ lại , lúc trước chẳng phải chỉ sau ba ngày cậu đã có thể đánh nguyên một bài "Moonlight Sonata" của Beethoven sao? Bình tĩnh nào, hít vào, thở ra.

..

- Thế...thế nào?

Tuấn Khải chống cằm suy ngẫm. Ừm, đúng là thời gian khiến tài năng con người bị mai một dần. Nhìn cái cách Vương Nguyên đánh đàn như...gõ bàn phím máy tính thế kia, đối với một người chơi đàn đã lâu như anh nhìn sẽ thấy nhức nhối. Nhìn dáng vẻ ban đầu của cậu cũng tự tin lắm, nhưng mà cho anh hỏi tại sao cậu chỉ đàn một đoạn trong bài "Jingel bell" thôi thế? Lại còn...đàn bằng năm ngón tay? Nhìn Vương Nguyên lúc này y hệt như một đứa trẻ đang chờ được khen khiến anh không nín được bật cười khẽ.

- A, tệ quá sao? Cũng phải...

"Không hẳn là tệ... Chỉ là, vậy thôi hả?"

- Vậy thôi hả? Này, anh còn trông mong gì vào một đứa không được học bài bản như em? Đến bây giờ đánh được như vậy cũng đã là may lắm rồi...

Vương Nguyên dỗi, cậu định lui ra đằng sau ngồi thì Tuấn Khải đã nhanh tay níu cậu lại. Anh chỉ vào phần ghế còn trống bên cạnh mình ý bảo cứ ngồi yên tại đó. Mục đích chính của việc gọi cậu xuống đây không phải chỉ để thử xem cậu có đàn được không, mà là... Thôi, nếu cậu hiểu được đây là lời xin lỗi muộn của anh thì quá tốt rồi.

"Anh có thể nhìn thấy đôi mắt em đang nhìn về chân trời
Góc phố không người, im lặng ôm nhau, tình yêu đang bùng cháy thầm lặng
Anh có thể nghe thấy giọng nói của em
Anh có thể nghe thấy em trong tâm trí

Anh nhớ về dáng vẻ em lúc đầu, nhớ về quãng thời gian rực rỡ ấy
Có em ở bên cạnh, anh cuối cùng không còn lang thang phiêu bạt nữa
Anh nhớ lại con phố quen thuộc
Nhớ lại những tươi đẹp đã đi qua
Có một nơi...chỉ có em và anh biết..." (*)


"Ting!"

- A, sao thế? Hình như bản đàn vẫn chưa hết mà?

Vương Nguyên khó hiểu, vừa rồi hình như Tuấn Khải đánh sai một nốt, rồi sau đó anh dừng hẳn. Cậu vẫn đang ngồi tựa vào đàn nhìn chăm chăm vào dáng vẻ khoan thai của anh khi chơi đàn, lơ đễnh nghe một bản nhạc khá chậm, lạ tai hình như cậu chưa nghe bao giờ. Ấy thế mà đùng một cái Tuấn Khải lại ngắt quãng giữa chừng như vậy, cậu có chút thắc mắc.

Nhưng mà, Vương Nguyên, cậu có để ý không? Tai của Tuấn Khải hồng lên hết rồi kìa.

"Thôi, tốt nhất là em ra sau kia ngồi cũng được."

Cậu nhíu mày, rõ ràng lúc nãy chính anh kéo cậu ngồi lại, bây giờ lại bảo cậu ra đằng sau ngồi. Vốn định nổi cáu nhưng có điều gì đó mới vỡ lẽ ra trong cậu. Vương Nguyên mỉm cười, lấy ngón tay chọt chọt vai anh.

- Này, không phải do em ngồi đây làm anh mất tập trung chứ?

Vương Tuấn Khải giả chết, tai lại càng hồng hơn nữa. Cũng đúng thôi, tính ra thì đây là lần đầu tiên anh chơi đàn mà có người ngồi sát bên cạnh thế này, hơn nữa, lại là người mình thích. Sự chuẩn bị từ trước hoàn hảo là thế mà dần dần lại rơi rụng gần hết, anh thật không còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên nữa.

- Tuấn Khải, trước đây anh đã từng...đánh đàn cho chị ấy nghe chưa?

Anh giật mình. Dẫu biết đây chỉ là một câu hỏi vu vơ của cậu nhưng nếu nói ra liệu cậu có cảm thấy không thoải mái hay không? Khẽ gật đầu một cái, Tuấn Khải mới quay lại thăm dò nét mặt cậu, vẫn là khuôn mặt rạng rỡ ấy.

- Được thể hiện chút gì đó với người mình thích, hẳn lúc đó anh đã làm rất tốt... A, không phải vì em ghen tị nên mới nói chuyện này, chỉ là... Anh vừa biết đàn, lại có thể vẽ, còn Vương Nguyên này, em chẳng có tài cán gì cả. Không thể đàn giỏi, không biết vẽ, lại hậu đậu chẳng thể vào bếp. Nhiều lúc em rất tự ti về bản thân, em lại sinh ra so sánh. Sao Vương Tuấn Khải lại thích Vương Nguyên được chứ?

Tuấn Khải đứng lên định lại phía bàn lấy bút giấy giải thích cho cậu hiểu thì Vương Nguyên đã giữ anh lại, thoắt cái giọng điệu u buồn vừa nãy tan biến, cậu nháy mắt nghịch ngợm cười hì hì:

- Vì Vương Nguyên là duy nhất. Vương Nguyên là Vương Nguyên, là người vì trật mất giải môn Văn cuộc thi Học sinh giỏi tỉnh mà chạy xuống đây ngồi bó gối một mình rồi ngủ quên mất, là Vương Nguyên có đôi mắt giống mẹ anh, là Vương Nguyên đặc biệt cứ lặng im nói chuyện với anh qua tờ giấy trắng, là Vương Nguyên chưa nấu ăn lần nào mà làm ra một bàn ăn không thể nuốt nổi, là Vương Nguyên chỉ suy diễn mọi chuyện theo những gì mình thấy. Là một Vương Nguyên thích Vương Tuấn Khải.

Hít một hơi, Vương Nguyên mới rút một chiếc găng tay trong túi áo khoác mình ra đeo vào tay cho Tuấn Khải, chính mình cũng lấy chiếc găng còn lại đeo vào tay mình, nói tiếp:

- Khải, sau chuyện hôm qua em đã nghĩ rất kĩ. Anh chưa quên được chị ấy cũng không sao, em sẽ giúp anh. Chúng ta từ từ xóa đi hình ảnh chị ấy trong tâm trí, trong lòng anh, được không? Chúng ta còn rất nhiều thời gian phía trước, không phải sao?

Tuấn Khải với tay kéo mũ trùm lên đầu cậu, chính anh cũng đội mũ của mình lên. Như một thước phim quay chậm lại cảnh của tối ngày hôm qua, chỉ khác ở người chủ động, Tuấn Khải chầm chậm cúi xuống chạm môi mình lên môi cậu, nhẹ nhàng mơn trớn viền môi lành lạnh đang run rẩy vì ngạc nhiên kia. Đây là câu trả lời của anh, không phải sao?

"Vương Nguyên nhi, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Nhưng khoảng thời gian khó khăn trước mắt, liệu có thể vượt qua?"

--

- Mẹ, mười ngày con không ở nhà sẽ không sao chứ?

- Cũng chỉ là bớt một miệng ăn thôi. Nên nhớ là mẹ vẫn còn tiểu Lộc, con trai à.

- Vâng vâng, rồi kiểu gì mẹ chẳng gọi Tiểu Khải của mẹ đến đây chơi, con còn lạ gì. Xì...

Vương Nguyên nhón thêm một miếng mứt cam trên bàn cắn một nửa, nửa còn lại đưa cho tiểu Lộc đang ngồi nghịch cái điều khiển tivi bên cạnh, cằn nhằn với người mẹ không tiếc thương con cái đi xa gì cả.

- Tiểu Khải khi đó cũng chẳng còn ở đây nữa mà sang nhà mình chơi...

- Hả? Mẹ vừa nói cái gì?

- Không, mẹ đang nói cái cô kia trên phim. Aigu Lộc Lộc à, buổi tối ăn cái này sẽ sâu răng đấy!

Mẹ Vương cố lảng sang chuyện khác khi vừa lỡ miệng thốt ra chuyện chiều nay Tuấn Khải nói với mình. Hai đứa có thể vượt qua chuyện này hay không, âu cũng là số mệnh.

"Tuấn Khải, con không định nói cho Nguyên Nguyên biết trước khi đi sao?"


-End chap 37-


(*) Có một nơi - Ngô Diệc Phàm



Continue Reading

You'll Also Like

1.5K 113 15
|Thanh Bình là một sinh viên học khá giỏi của |trường Bách Khoa Hà Nội. | Rồi cái ngày định mệnh ấy đã khiến cuộc sống cậu | sang một tra...
340K 28.7K 57
nói chung vì là không phải gu 🫣
7.9K 410 12
Nghiêm Hạo Tường x Hạ Tuấn Lâm Lãnh đạm, ôn nhu, lính bắn tỉa x Tâm cơ, chiếm hữu, điệp viên " Thế giới này vốn là địa ngục trần gian, tôi và em đều...
6.9K 612 19
Tính cách 4T giống ngoài đời nga. JunWill là anh em sinh đôi. Tiisaac là anh em họ. JunWill 21tuổi Isaac 22 ST 20 Jun học trường kinh doanh kế toán. ...