(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

By MinMinn0512

35.7K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 More

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 190

175 13 2
By MinMinn0512

"Thận?" Hạo Thạc nheo mắt hỏi lại, "Bệnh rất nghiêm trọng sao?"

"Phải nằm bệnh viện điều trị trong thời gian rất dài. Sau đó đã làm lọc máu  nên tình trạng mới khá hơn chút. Nhưng lúc này cơ thể vẫn rất yếu ớt, nhưng cũng may mà không xuất hiện tình huống nào khác."

Chết tiệt! Chỉ vì bị bệnh này mà em ấy bị tên đàn ông ngu xuẩn kia từ chối sao? Nhưng theo hắn thấy thì tên khốn đó hoàn toàn không xứng với anh!

"Còn một chuyện nữa, có lẽ con vẫn chưa biết. Vốn cũng định muốn nói cho con biết từ sớm, nhưng con đã có một nửa kia của mình rồi, giờ có nói ra cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Giọng bà Trịnh nhỏ nhẹ vang lên giữa đêm tối.

"Chuyện gì?" Hạo Thạc kỳ lạ nhìn bà.

Bà Trịnh khẽ thở dài, "Sau khi con đi Mỹ, dì theo hỏi Doãn Kì mãi mới biết được, thì ra....đứa bé còn chưa kịp ra đời kia, thật sự Doãn Kì nó vốn không hề muốn bỏ đứa nhỏ."

Nghe thế, lông mày Hạo Thạc lập tức nhíu lại. Hô hấp trong phút chốc như ngừng đập theo lời bà Trịnh nói. Một mực im lặng chờ bà Trịnh nói tiếp.

"Bác sĩ nói với nó, do bệnh nó như vậy nên ít nhất trong ba năm không thể mang thai. Nếu cứ khăng khăng muốn sinh đứa bé ra, chẳng những sẽ khiến thận suy kiệt, mà đứa nhỏ sinh ra cũng mang bị tật bẩm sinh."

Hạo Thạc khiếp sợ không thôi. Trái tim như bị ai thắt lại, ngột ngạt đến vô cùng đau đớn....

"Dì, phiền dì nói lại với ba một tiếng, con đi trước." Hắn không nói thêm lời nào, xoay người sải bước thật nhanh đi ra ngoài.

"Ơ này, Hạo Thạc!" Bà Trịnh gọi hắn lại, "Con muốn đi tìm Doãn Kì sao?"

Hạo Thạc không nói gì, chỉ mím chặt môi. Im lặng như vậy không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận.

Bà Trịnh thở dài, "Không phải dì không mong con và Doãn Kì có thể kết thành một đôi, nhưng còn bạn gái của con thì làm sao đây. Hạo Thạc, Doãn Kì không phải là người tùy tiện, nó sẽ không chấp nhận quan hệ của các con đâu."

Hạo Thạc liếc nhìn sảnh tiệc ồn ào huyên náo. Bạn gái hiện giờ của hắn đang đứng dưới ngọn đèn nhìn hắn.

Rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng sao hắn cứ cảm tháy xa xôi dịu vợi...

******

Doãn Kì ngồi một mình ở phòng nghỉ sân bay. Cách lúc trời sáng còn một khoảng thời gian nữa. Ngồi không cũng buồn, anh đeo tai nghe lên nghe nhạc. Anh muốn mượn việc này để giảm đi sự ngột ngạt trong lòng. Nhưng mới vừa ngồi xuống không bao lâu, lúc cảm thấy hơi hơi buồn ngủ thì tai nghe trong tai bị người khác rút ra.

Tưởng là Tiêu Minh, anh vui mừng mở mắt ra. Nhưng đến khi nhìn thấy rõ đối phương sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Không phải lúc này anh đang cùng với vợ chưa cưới cùng vui vẻ chúc mừng sinh nhật của chú Trịnh sao?

"Anh có lời muốn nói với em!" Hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống anh.

Lúc này Doãn Kì mới giật mình phục hồi lại tinh thần. Cố bình tĩnh mỉm cười, thản nhiên mở miệng: "Tôi nghĩ giữa chúng ta đã không còn gì để nói hết."

"Vấn đề về đứa con, chúng ta có nên nói hay không?" Hạo Thạc nheo mắt lại nhìn Doãn Kì.

Nhắc tới đứa bé, lòng Doãn Kì như có cọng dằm nhổ mãi không ra. Anh quay mặt đi khẽ nói: "Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không muốn nói đến nữa."

"Nhưng anh có chuyện muốn với em!" Tay Hạo Thạc nhanh chóng kéo anh đứng dậy, khuôn mặt ngưng trọng, "Hơn nữa, phải nói rõ ràng tất cả luôn một lần!"

"Tôi không thể đi với anh được! Tôi phải đợi bạn!"

"Anh đã gọi cho trợ lý bảo cậu ta đến đón thanh mai trúc mã của em giúp em rồi!" Hắn còn cắn răng nhấn mạnh bốn chữ 'thanh mai trúc mã' nữa.

"Vậy cũng không được. Tôi đã đồng ý với Tiêu Minh là sẽ đích thân đến đón cậu ấy rồi!" Doãn Kì không chịu phối hợp đi cùng anh.

"Mẫn Doãn Kì, em còn lằng nhằn anh sẽ vác em đi đấy!" Hắn trừng mắt nhìn anh.

"Anh..." Doãn Kì tức giận, "Quá đáng vừa thôi! Tôi đã nói rồi, tôi chẳng còn gì để nói với anh... Ối..." Anh còn chưa nói xong thì đã bị Hạo Thạc nhấc bổng lên.

Cũng may hiện là ban đêm, trong sân bay không có nhiều người. Nhưng xa cách đã lâu, giờ gần gũi với hắn ở khoảng cách gần thế này, trái tim Doãn Kì không tránh khỏi đập loạn lùm bùm.

"Anh... mau buông tôi ra!" Doãn Kì cố gắng tách tay hắn ra.

Nhưng sao hắn có thể đồng ý chứ? Chỉ mím môi nhìn anh, mặt không cảm xúc đi thẳng ra ngoài sân bay.

"Hạo Thạc, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của tôi một cách khó hiểu như vậy, đảo loạn toàn bộ cuộc sống của tôi!" Doãn Kì giận quá mà không biết phải làm sao, trong lòng chỉ cảm thấy rất uất ức, cũng rất khó chịu. Cuộn tay đấm thật mạnh vào ngực hắn, hốc mắt đã rưng rưng nước.

"Nếu anh đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn sắp sửa kết hôn, anh lấy tư cách gì mà ôm ôm ấp ấp tôi như vậy! Anh cậy mình khỏe mạnh hơn tôi, bắt nạt tôi còn tôi thì không thể làm gì được anh, có phải không?" Tiếng khóc cùng lời lẽ quát tháo ầm ĩ không phải muốn cố tình gây sự, càng không phải kiểu tức giận trách móc... Mà ngược lại giống như đôi tình nhân hờn dỗi, tiếng khóc nấc nghẹn như mang theo sự nũng nịu.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến trái tim Hạo Thạc mềm mại tan chảy. Hắn phát hiện, cho dù đã nửa năm không gặp mặt, nhưng bản thân vẫn không hề có chút miễn dịch nào với người con trai này.

Còn anh thì vẫn ngốc nghếch như xưa! Chỉ cần bớt chút sự bướng bỉnh, biết làm nũng lấy lòng nhiều hơn chút, có lẽ quan hệ giữa hai người đã không căng thẳng đến mức này.

....

Vác anh đặt vào trong xe, Hạo Thạc không cho anh có cơ hội nào phản kháng, trực tiếp kéo dây an toàn qua khóa anh lại.

"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?" Doãn Kì nghiêng mặt qua hỏi hắn.

Sau khi hắn ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chạy về phía trước được vài mét hắn mới quay mặt sang trả lời: "Đi đến nơi chỉ có hai chúng ta."

Doãn Kì nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn một lúc lâu mới thở dài một tiếng, "Tôi thật sự không hiểu nổi anh." Nói xong cũng không đợi Hạo Thạc nói gì, anh lập tức quay mặt đi, trái tim đập dồn dập nhìn ra ngoài cửa sổ.

......

Chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự trước kia của Hạo Thạc. Nhìn ngôi biệt thực quen thuộc, Doãn Kì vẫn ngồi trong xe không hề động đậy.

Hạo Thạc đã xuống xe, đi vòng qua mở cửa bên ghế phụ, "Xuống đi."

"Có chuyện gì thì chúng ta nói ở đây luôn đi. Dù sao nơi này cũng chẳng có ai." Doãn Kì ngồi yên không hề nhúc nhích.

Hạo Thạc khom người trực tiếp kéo anh xuống xe, "Anh đói rồi, muốn ăn chút gì đó." Đóng sầm cửa xe, dắt theo anh vừa nói vừa đi vào trong.

"Có thể đi ra ngoài quán mỳ ăn. Giờ này vẫn chưa đóng cửa đâu." Doãn Kì đề nghị. Chỉ cần không ở chung một chỗ với hắn là được. Anh sợ người đàn ông này, sợ trái tim mình không đủ năng lực cự tuyệt được hắn.

Nhưng dường như Hạo Thạc hoàn toàn không nghe thấy lời đề nghị của anh. Chỉ tự mình mở cửa ra kéo theo anh vào trong. Sau đó xoay người lại, hai tay chống lên cánh cửa vây kín anh trong vòng tay mình. Ánh mắt sâu lắng, ảm đạm nhìn chằm chằm anh không rời.

Cảm giác bức bách rất nặng khiến Doãn Kì gần như không thể thở nỗi. Anh đẩy lồng ngực hắn ra, "Hạo Thạc, anh tránh ra đi! Lúc nào anh cũng xấu xa như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi!" Anh hít sâu một hơi, yếu ớt nhìn vào mắt hắn, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là đồ chơi của anh, tôi cũng không phải là một trong những người khác của anh! Nửa năm trước, chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, anh...."

"Chuyện đứa bé, vì sao không thương lượng với anh?" Hạo Thạc bất chợt cắt ngang lời của Doãn Kì. So với sự kích động của Doãn Kì, giọng điệu của hắn có vẻ nặng nề nhưng cố kiềm nén, mi tâm nhíu xoắn xuyết vào nhau. Nhắc tới đứa con vô duyên với mình kia, hắn vẫn cảm thấy trái tim đau đớn không thôi. Nỗi đau mất con, không phải chỉ mình anh mới có....

Anh không ngờ hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, Doãn Kì thoáng chốc sững sờ. Động tác đẩy hắn cũng khựng lại. Hai tay cuộn chặt cứng đờ trên bả vai hắn, "Chuyện đứa bé... Đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại..."  Doãn Kì rũ mắt, hàng mi hơi run run. Mỗi khi nhắc tới đứa bé, sự mềm yếu mỏng manh sâu thẳm nơi đáy lòng anh vẫn không thể che giấu được.

Hạo Thạc nâng cằm anh lên, để đôi mắt ánh lệ của anh nhìn thẳng vào mắt mình, "Vì sao phải bỏ nó? Nói cho anh biết lý do vì sao em làm vậy đi."

Doãn Kì cắn môi, chần chờ một lúc, mới nặng nề mở miệng: "Tôi... Bị bênh, trong ba năm không thể có con." Anh nhoẻn miệng cười, ánh lệ lấp lánh, "Không phải lần trước ở nhà hàng anh cũng đã nghe thấy người đàn ông kia từ chối tôi ra sao rồi sao? Đúng vậy, thận của tôi từng có vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng..." Anh hít sâu một hơi, "Cho nên người khác chê bai tôi cũng là điều bình thường thôi....."

Hắn ghét giọng điệu cam chịu này của anh! Hạo Thạc nhíu chặt chân mày, nhích đến gần anh, "Vậy sao không nói rõ những chuyện này cho anh biết?"

"Tôi..." Một giọt nước mắt đọng trên hàng mi, "Tôi phải dốc hết bao dung khí mới đưa ra quyết định ấy... Tôi sợ sau khi nói với anh rồi sẽ không nỡ hạ quyết tâm được nữa." Cố giữ bình tĩnh, mới khẽ khàng nói tiếp: "Thực ra bác sĩ nói đúng, đứa bé vô tội... Tôi không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà sinh ra nó, để nó chịu sự kỳ thị của thế giới này."

"Sau khi phẫu thuật xong, tôi có gọi điện thoại cho anh... Nhưng anh không chịu nghe máy. Sau đó... Dù có muốn nói gì thì cũng không còn ý nghĩa nữa." Doãn Kì nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ mông lung.

Nếu như hắn chưa từng yêu anh, vậy những lời giải thích này đều là sự dư thừa mà thôi... Hiện giờ hắn cũng sắp kết hôn rồi, nói mấy câu này càng thêm dư thừa không cần thiết...Đang nghĩ đến đây, Doãn Kì chợt thấy trên môi mình lành lạnh. Anh trợn trong mắt... Khuôn mặt của Hạo Thạc phóng đại vô hạn ngay trước mặt anh.

Xa cách nửa năm, không ngờ lúc này hắn cứ thế mà hôn anh như vậy...

Giây phút đó... Doãn Kì ngơ ngẩn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Sau hi phục hồi lại tinh thần, anh muốn chống cự nhưng phát hiện bản thân không còn chút sức lực nào... Người đàn ông này cứ như cây thuốc phiện. Chỉ cần một động tác nho nhỏ thôi đã dễ dàng nắm giữ tất cả suy nghĩ của anh trong tay.

Continue Reading

You'll Also Like

1M 77.9K 39
"Why the fuck you let him touch you!!!"he growled while punching the wall behind me 'I am so scared right now what if he hit me like my father did to...
23.7K 1K 15
Đêm khuya tối thui. Cô khoác áo choàng tắm sững sờ đứng ở cửa phòng tắm. Trên giường lớn, hai thân thể trắng bóng liều chết quấn quít với nhau, phát...
1.3M 32.5K 46
When young Diovanna is framed for something she didn't do and is sent off to a "boarding school" she feels abandoned and betrayed. But one thing was...
50.2K 8K 88
FANTASY TRILOGY SERIES ✩ Book 1: HOUSE OF FIRE {patreon exclusive} Book 2: HOUSE OF WINTER Book 3: HOUSE OF NIGHT After the events of the Midwinter C...