Không được! Cậu phải trốn ra ngoài!
"Mấy anh à....." Chí Mẫn thử gọi mấy gã đang ngồi đánh bạc đằng kia, nhưng không có ai để ý đến cậu. Mấy gã đó vẫn đang đánh bài hăng say, ai có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của cậu?
Chí Mẫn đành phải cao giọng hơn một chút, "Này! Mấy người có nghe tôi gọi không vậy! Này!!"
Rốt cục cũng có người nghe thấy, quay mặt lại, "Kêu cái gì mà kêu? Không thấy bọn tao đang chơi à!"
"Tôi... tôi muốn đi toilet...." Chí Mẫn hơi ngượng khi nói ra yêu cầu này.
"Đi toilet?" Người nọ hừ một tiếng, "Nín cho tao! Sáng sớm mai sẽ được đi!"
"Không được, tôi không nhịn được." Chí Mẫn đâu còn lo lắng tới hình tượng nữa, hiện tại chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi.
"Không nhịn được thì giải quyết tại chỗ đi!"
Giải quyết tại chỗ ư? Chí Mẫn rất muốn khóc. Làm sao có thể tùy tiện như vậy được chứ.
Cậu nhăn mặt tỏ vẻ đau khổ, "Mấy anh à, nơi này lớn như vậy, nếu tôi giải quyết ngay tại chỗ, sẽ ảnh hưởng đến không khí tươi tốt nơi đây thì làm sao, không phải các anh muốn chuyển đến chỗ khác đấy chứ?"
Quả nhiên, lời của cậu đã có tác dụng. Người nọ có vẻ như dao động.
Có người đẩy hắn, "Này, A Cường, mau dẫn cậu ta đi đi, đừng để cả bọn mất hứng."
"Nhưng lão đại đã dặn, không được thả cậu ta ra."
"Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ còn sợ không canh chừng nổi một đứa sao? Nhanh chân lên đi!"
"Biết rồi." Gã tên là A Cường kia không thể không đi tới cởi trói cho Chí Mẫn.
Toàn thân đều được nới lỏng, Chí Mẫn lập tức hoạt động gân cốt.
"Nhanh lên!" Đối phương lại cầm dây thừng trói chặt cổ tay phải của Chí Mẫn. Sau khi kiểm tra cửa sổ xong mới đẩy Chí Mẫn vào.
Cửa toilet khép hờ tạo ra khe hở nhỏ. A Cường cầm lấy dây thừng đi đến một chỗ khác, canh giữ ngoài cửa.
Chí Mẫn đi vào liền ngắm nhìn bốn phía, tìm chỗ để trốn ra ngoài. Chắc chắn bây giờ chỉ có thể trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Thế nhưng cửa sổ này lại rất cao, cậu muốn leo lên e rằng hơi khó. May sao trong góc có mấy viên gạch. Giờ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lúc đi tới góc trong, cậu thấy dây thừng trên cổ tay bị kéo căng ghịt mạnh tay cậu lại. Rõ ràng là A Cường đang ở đầu kia thử dò xét tình hình.
Gã kia đang cầm dây thừng, vậy nếu mình vác mấy viên gạch kia đi tới đi lui nhất định sẽ bị gã phát hiện. Mà không thể cởi ra được.....
Chí Mẫn trầm ngâm hồi lâu, tầm mắt dừng lại trên đường ống nước nhựa. Không chút do dự lập tức cẩn thận cởi dây thừng ra, rón ra rón rén buộc lên vòi nước kia.
Đúng như dự đoán, cứ một lúc dây thừng khẽ giật một lần.
Chí Mẫn nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa, đợi trong chốc lát, thấy A Cường vẫn không phát hiện ra được có điều khả nghi.
"Này! Cậu xong chưa?" Gã ở bên ngoài không kiên nhẫn hỏi.
Chí Mẫn giật mình lập tức nói vọng ra, "Chưa! Anh đừng có vào! Tôi....Tôi đi đại tiện."
"Vậy thì nhanh lên!" Sau khi đối phương nói xong cũng không nói thêm gì nữa.
Chí Mẫn thở dài, tranh thủ thời gian nhanh chóng chuyển mấy viên gạch. Trong lúc đó dây thừng khẽ động vài lần, A Cường cũng lên tiếng giục vài lần, Chí Mẫn vẫn bình tĩnh trả lời.
Chất gạch lên xong, Chí Mẫn cố gắng trèo lên phía cửa sổ. Bệ cửa sổ thật sự rất cao, cậu đã bị ngã lăn xuống mấy lần rồi. Chí Mẫn cẩn thận không dám tạo ra chút tiếng động nào.
Đầu gối bị đập vào mặt tường sần sùi, ngay cả rên cậu cũng không dám rên lên một tiếng, chống lên bệ cửa sổ, cắn răng tiếp tục leo ra ngoài. Không biết đến lần thứ mấy, cuối cùng Chí Mẫn cũng đạp lên được bệ cửa sổ.
Thấy dây thừng khẽ động lần nữa, A Cường vẫn không nghi ngờ gì, lúc này cậu mới cẩn thận mở khóa cửa sổ ra. Động tác nhẹ nhàng đến khó tin, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tạo ra tiếng động.
Cửa sổ dần được đẩy ra, Chí Mẫn bất chấp bên kia cao bao nhiêu, cũng không cần nhìn liền nhảy xuống dưới, trên mặt đất đều là đá vụn. Chí Mẫn để chân trần nhảy xuống, những viên đá sắc nhọn ghim vào lòng bàn chân, máu lập tức chảy ra. Cơn đau đớn như kim châm muối xát khiến cậu phải lập tức quỳ rạp trên mặt đất. Nhưng không kịp chờ cơn đau dịu lại, cậu đã nhanh chóng đứng dậy.
Lần mò trong đêm tối, không có phương hướng chạy thẳng về phía trước, trái tim như vọt lên cổ họng, một giây cũng không dám chậm trễ. Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này, vì chẳng mấy chốc nữa gã tên A Cường kia sẽ phát hiện mình chạy trốn từ WC.
******
"Này! Cậu còn chưa xong sao? Nếu không nhanh lên thì ông đây sẽ vào đấy!" A Cường bị gián đoạn thời gian đánh bạc, trong lòng vô cùng bực bội tức tối. Kéo kéo dây thừng quát lên. Thế nhưng, trong WC không có ai đáp lại lời gã cả.
Thoáng chốc gã nâng cao cảnh giác, thò đầu lại gần một chút, "Này! Cậu còn đó không? Nếu không nói gì tôi sẽ xông vào đấy!" Nào ngờ vẫn không có ai lên tiếng.
"Mẹ nó! Thằng khốn kia đã chạy mất rồi! Mau đuổi theo!" Gã quát lớn rồi đạp cửa ra. Đúng như dự đoán, bên trong trống không không còn bóng người.
Mấy gã còn đang đánh bài hăng say ở bên kia vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi đó cũng quăn bài đứng bật dậy.
Chuyện lỡ mà thất bại, mỗi người bọn họ sao gánh nổi cái cục diện này?
Bọn họ sợ tới mức mặt mày trắng bệch, ném hết bài xuống, tất cả chạy như điên ra ngoài.
*******
Sắc mặt Doãn Kì như không còn giọt máu cúi đầu ngồi trên ghế sofa, phần lo lắng tột cùng kia vẫn hiện rõ trên mặt.
Hạo Thạc đặt cốc nước trước mặt anh, "Uống đi!" Vẫn là giọng điệu ra lệnh, cứng ngắc đó.
Ngước mắt nhìn về phía cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng, Doãn Kì mấp máy môi, "Không cần. Nếu đã nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước." Hiện giờ anh chỉ muốn rời đi, cả người lẫn thần trí anh đều vô cùng hoảng loạn.
Nhìn bóng lưng mảnh dẻ đơn bạc kia, trái tim Hạo Thạc bỗng dưng thắt lại một cách khó hiểu, túm lấy anh từ phía sau.
Doãn Kì quay đầu, nhíu mày nhìn anh.
"Em có nghĩ tới, nếu như hủy bỏ cuộc hộp báo với ký giả ngày mai sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi chỉ e hậu quả của việc không hủy bỏ sẽ càng nghiêm trọng hơn thôi. Hiện giờ tôi...không thể làm được gì để giúp cho Chí Mẫn cả...."
"Nếu Kim Tại Hưởng đã nói sẽ tìm cách cứu em trai em thì chắc chắn cậu ta sẽ có cách. Có lẽ, đêm nay tên đó sẽ cứu cậu ấy ra." Hắn biết rõ quan hệ của Tại Hưởng với Asy. Nếu có Asy ra tay, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
"Thật vậy sao?" Doãn Kì không thể tin được.
Hạo Thạc gật đầu, "Em hãy tin cậu ta đi. So với em thì sự lo lắng của cậu ta có hơn chứ không kém đâu."
Doãn Kì không gật đầu, cũng không lắc đầu. Giờ phút này, anh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như thế mà thôi.
Hạo Thạc híp mắt nhìn sắc mặt vẫn không tốt hơn của anh. Nếu để anh ra về trong tình trạng này, e rằng anh sẽ lo lắng mà thức suốt đêm. Nhất định sẽ nghĩ lung tung rồi tự dọa mình.
"Em khoan về đã." Hạo Thạc cương quyết giữ anh ở lại, sắc mặt vẫn không biểu cảm gì nói, "Tôi đói rồi, em nấu mì cho tôi ăn đi."
"Giờ này trễ rồi mà."
"Phải, cho nên cứ coi như là ăn cử khuya đi." Hạo Thạc hạ quyết tâm phải quấn lấy anh.
Doãn Kì chần cừ một chút, vẫn nói: "Hay là anh ra ngoài ăn đi, còn không gọi đồ ăn mang đến được."
"Mẫn Doãn Kì, đây là biểu hiện của cái gọi là yêu tôi của em đó ư? Hay là vì cuộc họp báo ngày mai phải hủy bỏ nên em không cần giả vờ nữa?" Giọng điệu của Hạo Thạc rõ ràng là đang bắt bớ anh.
Doãn Kì nhìn vào đôi mắt đầy vẻ bất mãn không vui của hắn.
"Tôi không muốn tiếp tục giả vờ nữa, chỉ vì....." Anh sợ bản thân càng lún càng sâu....Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại nói một nẻo: "Không muốn để bạn gái anh hiểu lầm thôi."
Bạn gái? Hạo Thạc nghe hai chữ này đực mặt chưng hửng.
Doãn Kì lại thản nhiên quay mặt đi, "Tôi đi trước. Tạm biệt!" Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Giọng điệu đầy hứng thú của Hạo Thạc từ tốn vang lên ở đằng sau anh nói, "Ai nói với em người đó là bạn gái tôi?"
Doãn Kì vẫn không dừng lại. Thật ra có phải hay không thì đối với anh đã không còn quan trọng nữa.
"Đó là chị họ của tôi!"
Anh sửng sốt.
Hạo Thạc lại nói tiếp: "Sau khi mẹ tôi mất, có một thời gian là do chị họ chăm sóc cho tôi."
Cô gái vừa rồi, là chị họ của hắn sao? Cho nên mới nói... Khó trách lại thân thiết đến vậy, quan tâm hắn như thế....
Vậy mà anh lại đi hiểu lầm. Doãn Kì mất mặt đến muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Hạo Thạc vòng tay trước ngực, lười biếng hỏi: "Bây giờ không còn ai để hiểu lầm nữa, em có thể làm bữa ăn khuya cho tôi được rồi chứ?"
******
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tại Hưởng cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều giống như ai cầm dao kề cổ anh vậy. Giờ đây, rốt cuộc trên cổ có bao nhiêu con dao, anh cảm thấy đã không thể đếm được nữa rồi.
Nếu Asy không thông báo tin tức cho anh, anh cảm thấy nhất định mình sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, sẽ bị bức đến điên lên mất.
Nằm ở trên xe, siết chặt chiếc điện thoại, đờ đẫn nhìn bầu trời đêm trên mui xe.
Không dám nghĩ tới lúc này Chí Mẫn hoảng sợ bất an tới cỡ nào. Thực ra cậu vẫn chỉ là một cậu trai ngây thơ, chưa từng bị xã hội tiêm nhiễm....
Vừa sáng mới bị đám người kia đánh bị thương đã đành, buổi tối còn bị người ta bắt cóc, hơn nữa chuyện đó còn xảy ra ngay trước mắt anh!
Nghĩ đến đây, Tại Hưởng cảm thấy hận bản thân mình không thôi. Luôn nghĩ và muốn bảo vệ cậu hết quãng đời này, thế nhưng lúc này, ngay cả an toàn cơ bản nhất, anh cũng không làm được.
Cậu có bề gì, anh quả thật không thể tha thứ cho mình!
Đang chìm trong sự đau khổ tự trách, di động của Tại Hưởng bỗng đổ chuông. Trên màn hình nhấp nháy tên Asy. Đôi mắt ảm đạm không có hồn của anh đột nhiên sáng lên.
Quả nhiên, hiệu suất làm việc của Asy vẫn giống như trước đây.
******
Sớm biết bọn họ sẽ rất nhanh đuổi theo, nhưng Chí Mẫn không ngờ bị phát hiện nhanh đến vậy.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cách mình càng ngày càng gần....
Trái tim như bị dây thép trói chặt. Cậu điên cuồng chạy về phía trước.
"Mẹ nó! Ở bên kia!" Có người kêu to, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào người Chí Mẫn.
Cả đám người sau lưng giống như dã thú cuồn cuộn lao về phía mình. Chí Mẫn chưa từng tuyệt vọng và hoảng sợ như lúc này.....
Cậu vừa hoảng vừa sợ, trong lúc sơ ý vấp phải cục đá dưới chân ngã nhào xuống đất. Sau đó, cậu cảm thấy bụng mình đau đớn co rút từng cơn.