Hạo Thạc lầm lì kéo theo anh đến lối thoát hiểm. Đá văng cánh cửa dày và nặng sau đó thô lỗ lôi kéo anh đi vào.
Trong lối thoát hiểm không có một bóng người qua lại.
Không gian vắng lặng chỉ có hai người bọn họ, điều này khiến Doãn Kì cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
"Trịnh Hạo Thạc, tôi sẽ báo cảnh sát!" Anh dùng tay còn lại lần tìm trong balo lấy điện thoại di động ra, "Tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh bắt cóc tôi!" Anh không nghĩ ra được cách nào khác, mặc kệ tội danh này có thành lập hay không, chỉ cần có thể thoát khỏi hắn thì cách nào cũng có thể mang ra thử.
Nhưng điện thoại vừa lấy ra đã bị một cánh tay gạt phăng rơi xuống đất đánh tiếng 'cộp'.
"Anh..." Trong đôi mắt đẹp như muốn phóng ra lửa.
Còn chưa kịp bộc phát đã bị Hạo Thạc bóp chặt cằm. Hắn ra tay rất nặng, không hề có chút lưu tình, như muốn nghiền nát anh ra vậy.
Sắc mặt càng lạnh lùng như quỷ Satan trong đêm tối, khiến người ta không rét mà run, "Mẫn Doãn Kì, mới mấy ngày không gặp, cậu cứng lông cứng cánh rồi phải không hả?"
Doãn Kì bị đau muốn gỡ tay hắn ra. Nhưng với sức của anh thì làm sao có thể chống lại được? Gỡ mãi không thoát ra được, anh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, "Trịnh Hạo Thạc, anh nghĩ rằng mình còn khả năng khống chế được tôi? Bây giờ cha tôi đã không còn đi đánh bạc nữa, mấy trò thủ đoạn kia của anh hãy giữ lại để dùng cho những người khác của anh đi!" Lời lẽ rất lạnh lùng.
Càng khiến cho cơn giận của Hạo Thạc bốc lên ngùn ngụt, "Cậu cho rằng, trong cuộc chơi này, trước khi tôi còn chưa chơi chán cậu, cậu có tư cách gì mà nói kết thúc?" Hạo Thạc lạnh lùng hỏi. Người khởi màn cho cuộc chơi là hắn, ngoài hắn ra, không có bất kỳ người nào có tư cách làm gián đoạn. Đối với người luôn khống chế người khác như hắn, sẽ không cho phép bất cứ ai làm điều đó với mình!
"Tôi nghĩ, có lẽ anh Trịnh đây đã hiểu lầm rồi! Giữa chúng ta, xưa nay nào có bắt đầu bao giờ đâu, thì cần gì dùng đến hai chữ 'kết thúc' đó chứ?" Doãn Kì đáp trả không hề khách sáo. Trong đôi mắt đẹp chỉ có nét quật cường cùng sự khiêu khích. Anh tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Hạo Thạc.
Hạo Thạc sửng sốt trong giây lát. Cho tới bây giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế ở trước mặt hắn!
"Xem ra, có lẽ lâu rồi không đụng đến cậu, cậu thật sự đã quên chúng ta từng bắt đầu như thế nào rồi." Mắt hắn hơi sẫm lại, đột nhiên duỗi tay kéo anh vào trong ngực.
Bất thình lình lao vào lòng hắn, nghe hơi thở nguy hiểm thuộc về hắn, lông tơ toàn thân Doãn Kì đều dựng lên như con nhím xù lông, "Anh tránh ra! Tôi cảnh cáo anh, anh đừng chạm lung tung vào người tôi! Nhất định lát nữa đồng nghiệp sẽ đến tìm tôi, họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu..." Anh vừa đấm vừa đá, không cho Hạo Thạc chạm vào người mình. Chỉ cần nghĩ tới không biết mấy ngày qua hắn đã sờ mó qua bao nhiêu người thì anh có cảm giác chán ghét và bào xích.
Nhưng Hạo Thạc vẫn mặc kệ sự giãy dụa của anh. Dù bị anh đánh đá đau đớn cỡ nào hắn vẫn không hé răng than một tiếng, ngược lại còn dùng sức vùng ra ép sát anh vào tường, "Nếu đồng nghiệp cậu đến tìm cậu, vậy càng đúng ý tôi hơn đấy. Tôi cũng muốn để cho họ nhìn thấy cậu là một người ưu tú cỡ nào...Tất nhiên, tôi cũng sẽ cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng mặc ưu tú đó của cậu....đặt biệt là về phương diện đó..." Hạo Thạc lưu manh nói xong, bàn tay vờn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của anh, rồi đến xương đòn vai...Từ từ trượt xuống thêm chút nữa...
"Trịnh Hạo Thạc, anh đúng là vô sỉ!" Doãn Kì oán hận nhìn trừng trừng bộ mặt đẹp trai kia.
"Xem mắt? Có phải vì mấy ngày qua tôi chưa đủ thỏa mãn cậu, nên cậu không chịu nổi mới đi tìm thằng khác, có phải không?" Hạo Thạc cay cú hỏi, tay đồng thời cũng bao phủ mông no tròn của Doãn Kì. Ngăn cách bởi một lớp vải, xúc cảm mềm mại đó khiến anh muốn dừng mà dừng không được.
Chết tiệt! Khoảng thời gian gần đây mình cứ như bị trúng tà vậy. Càng khó hiểu hơn là tự nhiên không còn hứng thú với người nào khác nữa. Trong đầu chỉ hiện hữu mỗi cậu trai này, mà càng như thế thì hắn càng không cho phép mình tìm đến anh...
Vì hắn sợ, có nhiều chuyện sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình...
Vậy mà hôm nay...Anh lại chủ động tìm đến tận cửa!
Nơi nhạy cảm bị anh vuốt ve trong lòng bàn tay. Doãn Kì cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhục nhã, căm hận nghiến răng, "Trịnh Hạo Thạc, đừng nghĩ ai cũng vô sỉ khốn nạn giống như anh! Anh mau thả tôi ra, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với hạng người như anh nữa!"
Hạo Thạc sửng sốt.Anh thể hiện sự chống đối lẫn bài xích quá rõ ràng.
Chết tiệt thật! Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu!
Cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên môi anh, không chút nương tình như mang theo sự trừng phạt.
Doãn Kì bị đau rên khẽ ra tiếng, lời anh nói vang lên bên tai nghe như tiếng ma quỷ vọng về.
"Cậu không muốn dây dưa, tôi lại càng muốn dây dưa với cậu tới cùng! Mẫn Doãn Kì, tôi khuyên cậu hãy dẹp ngay cái ý nghĩ đi xem mắt đó đi, nếu không thì....Không những tôi sẽ để cậu chết đến rất khó coi, mà tôi còn sẽ cho đối phương chết càng khó coi hơn!" Lời lẽ hắn thốt ra chỉ có sự tàn nhẫn và vô tình.
Cũng thành công khiến cho Doãn Kì hoảng sợ một phen. Anh biết...Tên ác ma này chuyện gì cũng có thể làm ra được. Hắn có rất nhiều cách để đối phó anh.
Nhưng mà...Anh không muốn cứ thế tiếp tục khuất phục trước người đàn ông này! !
"Nếu đã như vậy, cùng lắm thì chết thôi! Trịnh Hạo Thạc, tôi có nói với anh chưa nhỉ? Ở bên cạnh anh còn khiến tôi khó chịu hơn so với chết nữa đấy!"
Lời nói của Doãn Kì đối với Hạo Thạc mà nói, hiển nhiên là một đả kích muốn lấy mạng.
Hắn sững sờ, ánh mắt cũng lạnh như băng, dần dần trở nên tàn nhẫn. Đột nhiên vươn tay bóp cổ anh, tròng mắt sắc bén hung ác long lên nhìn anh sòng sọc, "Cậu lặp lại lời vừa nói một lần nữa xem!" Hắn nghiếng răng nói. Tay đồng thời tăng thêm sức, như muốn bóp cổ anh nứt ra làm hai mới hả cơn giận.
Doãn Kì không thở nổi, gương mặt vốn đang tái nhợt lúc này bỗng chống đỏ bừng một cách không bình thường. Nhưng anh vẫn quật cường không muốn khuất phục trước hắn nữa, "Đúng vậy, Trịnh Hạo Thạc...Tôi đã chịu đựng quá đủ với sự chiếm đoạt ngang ngược đầy bạo lực của anh rồi...Anh vốn không phải người bình thường, mà là một kẻ có tâm lý vô cùng bệnh hoạn..." Doãn Kì nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo như có khối băng trôi nổi của Hạo Thạc, cười lạnh nói tiếp, "Tôi đoán, đường đời anh chắc hẳn là một người rất đáng thương. Hoặc có lẽ, nào giờ anh cũng chưa từng biết được sự ấm áp của hạnh phúc là gì đâu. Nếu không, sẽ chẳng có người đàn ông nào điên cuồng lao vào người khác để tìm niềm vui giống như anh vậy, anh như thế, nào có khác biệt gì với mấy gã ngựa giống kia?"
"Mẫn Doãn Kì, cậu có giỏi nói thêm một câu nữa tôi xem!" Hắn như điên loạn hét ầm lên. Giống như bị chọc phải vết thương trí mạng, hắn tức giận thở hồng hộc, sức trên tay cũng mạnh hơn vài phần.
"Tôi càng phải nói..." Doãn Kì bất chấp tất cả, chẳng những không lùi bước ngược lại còn ngẩng cao mặt quật cường chống lại tầm mắt cảnh cáo của hắn, "Loại đàn ông luôn tự cho mình đúng như anh, cả đời này sẽ chẳng biết tình yêu là gì, và suốt đời cũng chẳng bao giờ nhận được tình yêu thương chân chính!"
Không nhận được tình yêu thương...
Không nhận được tình yêu thương...
Hắn thật sự không có tư cách nhận được tình yêu thương sao? Chính vì vậy, hắn mới bị mẹ ruồng bỏ, còn cha thì đối xử lạnh nhạt vô tình với hắn sao...Trong mắt cha, thực sự chỉ có mỗi người đàn bà kia? Cho nên mới mặc kệ sự sống chết của mẹ và hắn sao?
Nghĩ đến người đàn bà đó, nghĩ đến thảm kịch của gia đình hiện tại, Hạo Thạc như lên cơn điên, "Mẫn Doãn Kì, ai cũng có tư cách nói với tôi những lời đó, riêng chỉ có nhà họ Phác các người thì không được!" Anh gầm lên, đáy mắt tuôn trào sự tổn thương và đau đớn sâu đậm, khiến Doãn Kì cũng hoảng hồn.
Giây phút đó...Anh cảm giác như mình đã nhìn lầm...Người đàn ông này, có phải thật ra cũng có trái tim hay không?
Cổ bất chợt được thả ra, nhưng còn chưa kịp há miệng thở thì môi đã bị anh hung hăng lấp kín. Sự hoài nghi của anh hoàn toàn bị nhấn chìm bởi trận gặm cắn thô bạo của Hạo Thạc.
Hắn cuối cùng vẫn chỉ là người chỉ biết chiếm đoạt!
Hắn bỗng dưng nổi cơn như Sư Tử xổng chuồng, điền cuồng muốn tìm nơi nào đó để trút giận.
Ở trước mặt hắn, Doãn Kì chỉ như một chú thỏ con hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Cho nên...Anh cứ thế tuyệt vọng tựa vào vách tường. Mặc cho vách tường lạnh như băng kia từng chút, từng chút ăn lần mòn trái tim anh...
Không còn giãy dụa nữa, mà chỉ có sự tuyệt vọng chấp nhận, mặc cho sự trút giận dằn vặt đôi môi mình...
Vốn tưởng rằng...Hắn sẽ còn tiến sâu thêm bước nữa, nhưng nào ngờ hắn bỗng dừng lại, không có thêm hành động nào khác nữa....Môi cũng từ từ dời khỏi môi anh.
Trong đôi mắt sâu lắng của Hạo Thạc như mang theo oán hận nhìn Doãn Kì, "Mẫn Doãn Kì, có phải em cũng rất hận tôi không?"
Cũng? Doãn Kì cảm thấy lời này rất kỳ lạ, nhưng mà...Cô hoàn toàn không có tâm trạng để nghiên cứu tìm hiểu. Chỉ lạnh lùng đáp lại hắn, "Anh cảm thấy tôi không nên hận anh sao?" Hắn đã khiến cho cuộc sống của anh gần như rơi vào địa ngục tăm tối.
"Nên...Nên như vậy." Tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh.
Hắn thế này càng khiến cho Doãn Kì lạnh run. Mím mím môi, cảnh giác nhìn hắn.
Sau đó lại nghe được giọng điệu lạnh lùng của hắn vang lên trên đỉnh đầu, "Mẫn Doãn Kì, cảm giác hận một người, thật sự rất khó chịu..." Đã bao năm trôi qua, hắn đã sống như vậy.
Nỗi oán hận đó, không ngừng gặm nhắm cắn nuốt hắn, khiến hắn hằng đêm đều trằn trọc không có đêm nào được ngủ sâu giấc.
Doãn Kì hoàn toàn không hiểu nỗi đau thương nơi đáy mắt hắn xuất phát từ đâu, chỉ biết rằng trái tim anh bỗng nảy sinh một cảm giác rất đỗi kỳ lạ.
Dường như đó là...Lòng trắc ẩn....
"Tôi cũng muốn cho em khó chịu giống như tôi vậy! Cho nên, nếu như em không có cách nào để yêu tôi, vậy chỉ có thể để em cứ tiếp tục hận tôi đi, cứ hận tôi nhiều một chút!"
Trong tim Doãn Kì vừa mới cảm thấy có chút thương tiếc nhưng đã vì câu nói này của hắn mà biến mất không còn dấu vết, "Anh đúng thật là khó hiểu!" Anh đúng là bị chập mạch rồi nên mới có thể đồng cảm với người đàn ông này!
"Đừng vội mắng tôi, sau này... Tôi sẽ cho em có rất nhiều cơ hội để mắng!" Hạo Thạc cười nhạt, tay từ từ rời khỏi cổ Doãn Kì.
Sau đó...Liếc mắt nhìn Doãn Kì với vẻ đầy thâm ý sâu xa rồi mới xoay người đẩy cửa bỏ đi.
Doãn Kì giật mình. Hơi thở mạnh mẽ áp đảo kia cứ như vậy mà biến mất. Dưới chân anh mềm nhũn, vô lực dựa vào vách tường nặng nề thở dốc.
Sợ chết mất...Anh còn tưởng mình cứ vậy mà chết trong tay Hạo Thạc rồi.
"Ầm...." Tiếng cánh cửa bị đóng sầm lại thật mạnh vang lên ở dãy hành lang yên tĩnh. Tiếng vang ấy vô cùng chói tai khiến Doãn Kì cũng kinh hãi một phen.