(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

By MinMinn0512

35.6K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 More

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 131

167 11 1
By MinMinn0512

Dường như lo lắng sẽ còn có người đụng vào cậu, Tại Hưởng vươn tay giữ trọn bờ eo khóa chặt cậu vào lòng mình.

Hơi ấm của vòng tay từ phía sau không thể tin được khiến lòng Chí Mẫn xao động. Tất cả những xô đẩy và tổn thương đều bị anh ngăn lại bên ngoài khuỷu tay.

Nếu như....

Anh cũng đã từng sẵn lòng chống đỡ những tổn thương bên ngoài cho mình như vậy, có phải hay không.... đứa con của hai người, sẽ không bị.... Nghĩ tới việc không có duyên với đứa bé, trong lòng Chí Mẫn vẫn thấy hơi hơi khó chịu.

Đang buồn bã thì nghe thấy tiếng Tại Hưởng vang lên ở đỉnh đầu: "Ở mấy nơi thế này mà cũng thả hồn đi hoang được nữa à?"

"Hả!" Chí Mẫn giật mình hoàn hồn. Sự khó chịu nơi đáy mắt lặng lẽ phai đi. Sau đó nhìn thấy Phác Thế Minh ngồi ở bàn đánh bạc chơi đến hai mắt đỏ ngầu. Chí Mẫn đi tới gọi ông, "Cha!"

Vào lúc này ông đang bắt được một con bài tốt, vội vàng bỏ vào dãy bài của mình. Tâm tình vô cùng tốt. Nghe được tiếng của Chí Mẫn, ông ta ngoảnh đầu lại, kinh ngạc thốt lên, "Chí Mẫn? Sao con lại về nước?"

"Cha, chúng ta trở về rồi hãy nói. Cha đừng chơi nữa." Rõ ràng Phác Thế Minh đã rất lâu không ngủ. Trong mắt đã nổi lên vằn vện tia máu, nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ. Nhưng ông lại cười hí hửng, hiển nhiên đang còn rất hăng say chưa muốn về.

Chí Mẫn với tay muốn gạt con bài trong tay ông, lập tức bị ông ngăn lại, "Con làm gì vậy? Vừa trở về đã muốn quản cha rồi!"

"Cha, cha đã ở chỗ này bao nhiêu ngày rồi? Cha về cùng con đi, đừng chơi cái này nữa." Chí Mẫn cố gắng khuyên nhủ cha. Suốt ngày nướng trong sòng bạc, cái nhà này sớm muộn cũng tiêu tan vì cha thôi. Dù rằng...cái nhà mà cậu nói, thật ra cũng đã sớm không còn là nhà nữa rồi.

"Con đừng làm cha mất hứng, bây giờ vận may của cha đang lên. Hôm nay thắng không ít tiền, trở về sẽ cho con và anh con mua đồ ăn ngon." Phác Thế Minh hoàn toàn không có phản ứng, đột nhiên nhớ đến cái gì, lại liếc nhìn sang Chí Mẫn, "Ủa, không phải hai tháng sau con mới về nước sao, sao lại về bất tử thế? Có phải bị công ty đuổi rồi không?"

"Không có. Công ty thông báo con về có việc." Chí Mẫn trả lời.

Người chia bài bên hỏi chen vào hỏi: "Thưa ông, có muốn chơi tiếp không?"

"Dĩ nhiên!" Phác Thế Minh trả lời gần như không thèm suy nghĩ.

"Cha!" Chí Mẫn thất vọng kêu ông một tiếng, "Anh tới tìm cha, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng đâu, cha không lo lắng gì sao? Con đi mười tháng, khó khăn lắm mới về nhà một lần, cha cũng không muốn dành thời gian cho con !" Càng nói càng cảm thấy lòng nghẹn ngào chua chát.

Chí Mẫn vừa nói xong, tầm mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía họ.

Vốn Phác Thế Minh bị con hạch hẹ nãy giờ đã có hơi chột dạ, nhưng sau khi bị nhìn như thế thì cảm thấy mất mặt. Bực mình hất tay Chí Mẫn ra, "Đi đi đi, đừng làm tao mất hứng. Nuôi hai anh em chúng mày lớn tới chừng này, chẳng lẽ còn muốn dựa vào người cha này nữa hay sao? Thích làm gì thì cứ làm đi!"

Chí Mẫn bị Phác Thế Minh đẩy lui về phía sau một bước, ngã vào lòng của một người.

Không hề có chút lương tâm nào của người làm cha, ông lại ngồi thẳng người ra hiệu cho đối phương chia bài.

Nhìn theo người cha đã hoàn toàn mất hết tâm trí, đáy mắt Chí Mẫn chua xót thất vọng....

Tại Hưởng nhìn thấy hết dáng vẻ khổ sở của cậu. Lòng có phần không nỡ khi thấy cậu như vậy. Mắt tối lại tiến lên dắt tay cậu. Không nói một lời lôi cậu rời khỏi đám người.

"Kim tổng?" Cậu kinh ngạc nhìn bóng lưng bước đi thật nhanh của anh, "Bây giờ tôi không thể đi, không thể để cha tôi cứ tiếp tục như thế được."

"Tôi biết." Tại Hưởng đáp nhưng không quay đầu lại.

Đi thẳng tới quầy bar của sòng bạc, quăng một tờ chi phiếu lên quầy bar, ra hiệu: "Cho tôi hai trăm vạn chips pocker." (trong những song bạc lớn đều dùng chips pocker để thay thế tiền mặc)

Hai trăm vạn? Chí Mẫn quá kinh hãi với con số này. Anh muốn làm gì?

Đối phương nhanh chóng lấy ra chips pocker tương ứng với hai trăm vạn, cung kính đặt trước mặt anh. Anh cầm hết chúng bằng một tay, tay kia vẫn dắt Chí Mẫn.

"Anh muốn làm gì?" Chí Mẫn không hiểu hỏi.

"Đánh bạc." Ánh giản đoản trả lời.

Hả.... Hai người họ đến đây là để khuyên cha cô về cơ mà, sao bây giờ anh cũng muốn tháp tùng theo? Chí Mẫn đang tính khuyên anh, nhưng anh đã vạch ra đám người, đi tới cái bàn bên cạnh Phác Thế Minh.

Sau đó tùy ý đặt thẻ chip lên bàn. Kéo một cái ghế ra, ra dấu cho Chí Mẫn, "Ngồi xuống."

Chí Mẫn không nhúc nhích nghi hoặc nhìn anh.

Anh đã kéo ghế ra dửng dưng ngồi xuống. Sau đó hất hất sang vị trí bên cạnh, lần nữa ra dấu bảo Chí Mẫn, "Đừng đứng nữa!"

Lúc này Chí Mẫn mới hoàn hồn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phác Thế Minh lại gom tiền vào, bấy giờ mới có thời gian ngẩng đầu lên. Không ngờ lại trông thấy con trai ngồi ở đối diện mình.

Hơn nữa.... Người bên cạnh nó... Lại là Kim Tại Hưởng? Hai mắt Phác Thế Minh lập tức sáng lên, ngay sau đó ân cần cười nói, "Kim tổng, đã lâu không gặp."

Hai đứa nó đi cùng với nhau, chẵng lẽ.... Kim Tại Hưởng bắt đầu có hứng thú lại với con trai mình?

"Phải, đã lâu không gặp. Không ngờ, còn gặp nhau trong trường hợp này." Tại Hưởng nhàn nhạt đáp lại Phác Thế Minh.

"Hóa ra, Kim tổng cũng thích chơi cái này." Phác Thế Minh liếc mắt them thuồng nhìn đống chip trước mặt Tại Hưởng, đáy mắt tham lam lấp lánh sáng ngời.

"Phải. Muốn học hỏi bác trai một chút." Tại Hưởng không bỏ qua tia sáng nơi đáy mắt ông, đẩy hết chip đến trước mặt Chí Mẫn.

Chí Mẫn nghi ngờ nhìn anh.

Nghe thấy Phác Thế Minh cười ha ha, "Học hỏi thì không dám nói, nhưng nếu Kim tổng có hứng thú như vậy thì chúng ta có thể chơi vài ván."

Người ở bên cạnh đều ngước mắt nhìn người đàn ông xuất chúng nhất trong đám người này. Vừa ra tay một phát đến hai trăm vạn. Đây không phải là con số mà những con bạc ở tầng này có thể vung tay. Hơn nữa, nhìn vào quần áo trên người cùng phong cách lịch lãm sang trọng của anh ta, không giống người nên xuất hiện ở nơi này.

"Không cần vài ván, một ván là được rồi. Với lại...." Anh dừng lại nhìn sang Chí Mẫn, "Là do con trai bác đánh với bác ván này."

"Tôi?" Chí Mẫn kinh ngạc chỉ mình, thấy Tại Hưởng gật đầu xác nhận, cậu vội xua tay, "Tôi không chơi được. Nào giờ tôi không giỏi mấy thứ bài bạc này."

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ chạm vào những thứ này. Bởi vì căn bản không có thời gian. Huống chi, Tại Hưởng vừa ra tay còn bỏ ra hai trăm vạn. Sao cậu dám đánh bạc với anh cơ chứ?

Thế nhưng Tại Hưởng giống như không nghe thấy lời Chí Mẫn nói, ngược lại cúi đầu kề sát vào tai cậu nói nhỏ: "Không sao, tôi dạy cho em." Giọng nói dễ nghe thì thào lẻn vào màng nhĩ khiến con tim Chí Mẫn rộn lên, ngón tay hơi rục rịch. Liếc mắt nhìn sang thấy ánh mắt anh sẫm lại không biết đang suy nghĩ gì.

Phác Thế Minh nghe vậy mừng thầm. Đứa con trai này của ông, trước giờ chưa từng đụng tới bài bạc, việc này chẳng phải là tặng không cho ông hai trăm vạn sao?

Tầm mắt Tại Hưởng đảo qua bộ mặt tham lam của Phác Thế Minh, "Như vậy đi, một ván quyết định thắng thua. Tôi đây đặt toàn bộ hai trăm vạn, nếu bác thắng, tôi hai tay dâng lên hai trăm vạn này, nhưng điều kiện trước tiên là...." Anh dừng lại một lúc rồi nói, "Bác cũng phải có hai trăm vạn!"

Lời vừa nói ra, những người ngồi cùng bàn bên cạnh đều rối rít đứng dậy. Hai trăm vạn không phải là chuyện đùa. Bọn họ coi như có gom hết tiền cả đời cũng không đủ hai trăm vạn để mà chơi ván này.

Hai trăm vạn? Sắc mặt Phác Thế Minh rất khó xử. Đây không phải là Tại Hưởng cố ý đang làm khó ông ư? Biết rõ hoàn cảnh nhà bọn họ thế nào rồi, lấy đâu ra con số hai trăm vạn đây? Cho dù gần đây Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn cho ông ta tiền, nhưng cũng không có nhiều như vậy.

"Không đủ hai trăm vạn cũng không sao." Tại Hưởng liếc nhìn Phác Thế Minh, "Trên bàn của bác hiện có bao nhiêu tiền." Tại Hưởng ra hiệu cho Phác Thế Minh.

Phác Thế Minh liền cúi đầu đếm thẻ chip của mình.

Chí Mẫn ngồi ở một bên suy nghĩ không biết trong lòng anh hiện đang mưu tính chuyện gì, bèn hỏi, "Anh muốn làm gì?" Cậu nghiêng mặt nhìn anh. Không hiểu tại sao, cậu có cảm giác nhất định là Tại Hưởng đang giúp mình.

"Em ngồi đây, giúp tôi đánh ván này là được." Anh ra dấu bảo cậu hãy yên tâm.

Chí Mẫn cũng cố gắng bình tĩnh lại.

Phác Thế Minh đã đếm xong, sắc mặt có chút khó coi, "Gom hết tiền thắng cũng chỉ có hơn năm vạn." Hạo Thạc cho ông hai mươi vạn, nhưng chưa tới hai ngày ông đã thua hết sạch chỉ còn bấy nhiêu đây.

"Bỏ đi." Ông ta đếm xong, những người vây xem cũng than thở tiếc rẻ. Bọn họ còn tưởng rằng có kịch vui để xem, bây giờ coi bộ là không có rồi. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mất hứng.

Đầu ngón tay Tại Hưởng gõ lên mặt bàn, "Con số chênh lệch dường như hơi nhiều nhỉ."

"Hay là chúng ta chơi nhỏ lại một chút?" Phác Thế Minh đề nghị.

Tại Hưởng miễn cưỡng lắc lắc một ngón tay, "Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Hay là vầy, tôi có một đề nghị. Nếu như bác đồng ý, chúng ta sẽ cược một ván, biết đâu hai trăm vạn này, bác có thể lấy đi không thiếu một đồng. Không đồng ý, vậy chúng ta coi như vô duyên với chiếu bạc."

"Đồng ý, dĩ nhiên đồng ý!" Phác Thế Minh gần như lập tức đáp. Mồi ngon đã dâng tới miệng, sao có thể để cho nó bay đi? Ông đâu phải đồ ngốc chứ, "Có phải Kim tổng muốn đứa con trai này của tôi không?" Ông ta nói ra suy nghĩ của mình.

Sắc mặt Chí Mẫn trắng bệch. Doãn Kì đã bị ông bán rồi, hôm nay ông lại muốn bán cậu lần nữa?

Tại Hưởng quay mặt qua chỗ khác, nhưng vẫn không bỏ qua vẻ mặt của Chí Mẫn. Cuối cùng không nói gì mà chỉ nhìn Phác Thế Minh, "Bác nói không sai, tôi thật sự rất muốn người con trai này của bác. Có điều, không phải hôm nay."

"Hôm nay, thứ tôi muốn.... là đôi tay của bác!" Anh nói ra những lời này với ánh mắt cũng sắc bén vô cùng.

Phác Thế Minh sửng sốt. Mọi người chung quanh cũng đều giật mình.

"Không được!" Chí Mẫn gần như là lập tức hét lên, kích động đứng bật dậy. Nhìn anh bằng ánh mắt lên án.

Anh nhíu mày, "Cha em đang muốn bán em đi, mà em vẫn còn lo lắng cho ông ta?"

"Ông ấy là cha em!" Chí Mẫn cao giọng đáp. Cậu có thể không lo lắng sao? Trong nhà, cũng chỉ có ba cha con sống nương tựa lẫn nhau. Mặc dù cha hầu như chưa từng có trách nhiệm của người làm cha, nhưng trong cậu vẫn đang chảy dòng máu của ông.

"Em ngồi xuống đi!" Tại Hưởng đưa tay kéo cậu ngồi lại trên ghế.

Chí Mẫn đinh ninh rằng nhất định cha sẽ không đồng ý. Hai trăm vạn sao có thể so với một đôi tay?

Nhưng....lời Phác Thế Minh nói ra khiến cậu giật thót người.

"Được! Vậy đánh cuộc đôi tay này, chúng ta hai bên đều không thiệt thòi!"

"Cha!" Chí Mẫn quát khẽ một câu.

"Con đừng làm ồn, trong lòng cha tự có tính toán." Phác Thế Minh đã hoàn toàn bị ma nhập, căn bản không trông nôm đến chuyện gì nữa.

Hôm nay vận may của ông rất tốt, thắng được khá nhiều, ông không tin không thắng nổi Tại Hưởng.

"Nếu đã đồng ý, vậy thì mở bài đi!" So với sự lo lắng khẩn trương của Chí Mẫn, thì Tại Hưởng lại bình thản ung dung, lạnh nhạt ra lệnh cho người phát bài.

Chí Mẫn ngồi ở một bên, sắc mặt trắng bệch như tàn tro.

Cậu gần như khẩn cầu nhìn Tại Hưởng, "Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Không thể đánh cuộc cái này.... Hai người đừng chơi nữa, có được không?"

Tại Hưởng cầm một lá bài được phát ra đặt vào lòng bàn tay cậu, "Hay là xem thử lá bài này là gì."

"Tôi không muốn cá cược đâu!" Chí Mẫn gần như muốn khóc.

Tại Hưởng nheo lại mắt, "Em không có lòng tin với cha em vậy sao? Ông ấy nhất định sẽ bị thua?"

"Tôi cũng không muốn thấy anh mất hai trăm vạn vô ích!" Chí Mẫn lần nữa đứng dậy.

"Vậy em bình tĩnh một chút, ngồi xuống đi!"

Chí Mẫn không chịu ngồi, bướng bỉnh nhìn anh.

Tại Hưởng nheo lại mắt nhìn dáng vẻ kiên quyết của cậu, "Phác Chí Mẫn, em luôn bướng bỉnh không đúng lúc! Nếu tính tình em ngang ngược như vậy, sao không ném bài của cha em đi, rồi mạnh mẽ lôi ông ấy về với em?"

"Tôi...." Cậu hơi mím môi, "Đó là cha tôi mà." Sao cậu có thể đối với ông như vậy được chứ?

Tại Hưởng dù giận nhưng không thể chối cãi, liếc nhìn cậu nói, "Nếu em đã không có cách, thì hãy ngoan ngoãn ngồi xuống."

Cậu vẫn không nhúc nhích.

Tại Hưởng thở dài, nhìn cậu, giọng nói không tốt lắm, "Tin anh một lần."

Chí Mẫn sửng sốt.

Tin anh một lần.... Anh, có thể để mình tin tưởng được sao? Muốn hỏi anh, nhưng anh đã quay mặt đi, ngồi thẳng người mở ra lá bài thứ nhất.

Nhìn tấm lưng kia, ánh mắt Chí Mẫn thoáng xao động. Có phải... Mình cũng nên tin anh một lần hay không?

Có lẽ, anh đang thật sự giúp mình.... Chí Mẫn do dự một lúc rồi ngoan ngoãn trở lại ngồi xuống bên cạnh anh.

Cậu nguyện ý tin anh một lần....

Bởi vì hai ngày nay anh ra tay giúp mình không ít, mình cũng nên tin tưởng anh.

.......

Ngôi nhà của một cô gái độc thân được bố trí đơn giản qua loa, nơi ở của một người phụ nữ, nhưng chẳng có bao nhiêu món đồ bắt mắt.

Mái tóc dài uốn xoăn gợn sóng của người phụ nữ rũ xuống trước ngực. Trên người không mặc gì, có thể thấy khuôn ngực đầy đặn thấp thoáng sau những lọn tóc. Thân dưới mặc một cái váy ngắn đến nỗi không che hết mông. Trang phục như vậy, thực sự là hấp dẫn lửa dục của người đàn ông.

"Đêm nay sao lại đến nơi này? Không phải nói muốn đến sòng bạc sao?" Người phụ nữ duyên dáng mở miệng, như con mèo nhỏ nằm sáp ở trước ngực người đàn ông.

"Nhớ em, tới thăm em một chút, không được sao?" Ngón tay dài của người đàn ông nâng cằm dưới người phụ nữ lên, nhỏ giọng tâm tình.

Chân thon dài như có như không mơn trớn giữa hai chân cường tráng của người đàn ông, "Hôm nay đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, Trịnh tổng mà cũng biết nhớ tới người khác nữa à."

Hạo Thạc hơi nheo mắt lại, trong mắt thấp thoáng vẻ tối tăm. Đúng vậy! Trịnh Hạo Thạc anh là ai? Muốn loại người nào mà không có? Xinh đẹp quyến rũ, mị hoặc, ngây thơ trong sáng, chỉ cần ngoắc tay một cái mà thôi.

Anh hoàn toàn không thiếu người tình, làm gì có chuyện biết nhung nhớ tới một người nào?

Nhưng....chết tiệt là giờ phút này trong đầu anh lại không ngừng lẩn quẩn bóng dáng một người. Dù là bây giờ anh đang ôm một người phụ nữ khác, thế nhưng bóng dáng chết tiệt đó vẫn luôn ám ảnh anh!

Shit! Anh bị trúng tà sao?

Continue Reading

You'll Also Like

3.1M 253K 66
ကျိန်စာတွေ လှလွန်းတဲ့အခါ အရှုံးပေးသူက ? Start ~24.6.2021💔 End~ 22.11.2021💔
915K 82.6K 38
✫ 𝐁𝐨𝐨𝐤 𝐎𝐧𝐞 𝐈𝐧 𝐑𝐚𝐭𝐡𝐨𝐫𝐞 𝐆𝐞𝐧'𝐬 𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐒𝐚𝐠𝐚 𝐒𝐞𝐫𝐢𝐞𝐬 ⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎ She is shy He is outspoken She is clumsy He is graceful...
3.6M 231K 96
What will happen when an innocent girl gets trapped in the clutches of a devil mafia? This is the story of Rishabh and Anokhi. Anokhi's life is as...
7K 582 17
Everyday was the same boring uninteresting days for Sarawat. He was always on his class but barely got any marks. He didn't liked any of his teachers...