(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

By MinMinn0512

35.7K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 More

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 86

217 18 6
By MinMinn0512

"Còn chuyện gì nữa ạ?" Anh hỏi mẹ.

"Trước khi gặp con, Chí Mẫn chưa từng có bạn trai."

Tại Hưởng khẽ cau mày, khó hiểu nhìn bà Kim, "Mẹ muốn nói gì?"

"Mẹ muốn nói, trước khi gặp con, thằng bé chưa từng qua lại với bất kỳ người nào khác"
Tại Hưởng càng sửng sốt hơn.

"Thằng bé là một người tốt, nó còn thật lòng yêu thương con. Nếu quả thật con cũng thích thằng bé, mẹ hy vọng con biết quý trọng nó."

"Mẹ, con không hiểu ý của mẹ. Mẹ có hiểu nhầm gì không đấy?" Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên của hai người.

Cậu rất ngây ngô, nơi kia cũng rất khít, có thể đoán được về chuyện đó cậu trải qua chưa nhiều.

"Dĩ nhiên mẹ không hiểu nhầm." Sắc mặt bà Kim hơi nặng nề, trong mắt ẩn hiện sự tự trách, "Con cũng biết mình vô lý thế nào mà, tuyên bố tuyệt đối không đụng đến người trong sạch. Thằng bé Chí Mẫn ngốc nghếch, vì đề phòng rủi ro sợ bị con phát hiện nên đã lựa chọn nói dối con...Nó đúng là thằng bé ngốc..."

Tại Hưởng nghe những lời mẹ nói mà vô cùng kinh ngạc, trợn lớn hai mắt, "Mẹ, mẹ nói thật sao?"

"Đến lúc này rồi mẹ còn gạt con làm gì? Chí Mẫn là kiểu người như thế nào, con và nó qua lại lâu vậy lẽ nào con còn không hiểu sao?"

"Nhưng... Con...Sao em ấy lại ngốc nghếch thế chứ?" Anh không thể nào tưởng tượng được.

Trong lòng chợt đau nhói. Anh chua chát nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh mà lòng càng thêm khó chịu đớn đau.

......

Khóc mãi, khóc mãi, rồi ngủ thiếp đi. Sau đó tỉnh lại rồi cũng khóc suốt đến khi mệt rồi lại ngủ thiếp đi.

Chí Mẫn giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Trong giấc mơ, tiếng con cậu khóc rất lớn, rất vang dội, khiến mỗi dây thần kinh trong cơ thể cậu đều căng đau buốt.

Nhưng....Khi tỉnh dậy, cậu mới phát hiện ra, thực tế còn đau đớn hơn gấp bội. Con cậu đã không còn nữa, đã đi mất rồi.

Đó là sự thật chứ không phải nằm mơ...Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cậu không chịu nổi đả kích cuộn người lại khóc nấc lên.

Đèn trong phòng bệnh đột nhiên phát sáng. Cậu kinh ngạc trợn đôi mắt còn vươn đầy nước. Cứ thế chỉ có thể nằm đó ngỡ ngàng nhìn người đàn ông ở trước mặt.

Anh đưa lưng về phía bóng đèn, từ trên nhìn xuống cậu. Đôi mắt anh, thăm thẳm tựa như biển lớn mênh mông, dường như có sóng yêu thương đang cuộn trào ở trong ấy.

Nhưng Chí Mẫn nhìn không hiểu, cũng không nhận ra được. Có điều, sau khi nhìn thấy anh ở đây, nỗi uất ức trong lòng lại dâng lên càng nhiều. Nước mắt vừa ngừng lại thi nhau chảy xuống.

Anh dường như rất bất đắc dĩ, thở dài, rút khăn giấy, cúi người nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Đừng khóc. Bác sĩ nói, bây giờ em còn rất yếu, cần phải biết giữ gìn sức khỏe...." Tại Hưởng khuyên nhủ cậu.

Có lẽ do ban đêm yên tĩnh, giọng nói kia vang lên bên tai Chí Mẫn, sự dịu dàng đó khiến cậu có cảm giác như đang được người yêu dỗ dành vậy.

Sự dịu dàng ấy cũng khiến tiếng lòng cậu thổn thức. Chí Mẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cậu chưa bao giờ thấy Tại Hưởng giống như lúc này, "Xin lỗi...Tại tôi quá bất cẩn nên không bảo vệ được con..." Chí Mẫn nghẹn ngào nói tiếng xin lỗi.

"Không ai muốn xảy ra chuyện như vậy." Anh cũng áy náy. Anh nên cảnh giác hơn với Bạch Thiên Thiên.

Hơn nữa, một lần diễn trên sân khấu kia anh đã thấy lo lắng rồi, đáng lẽ ra anh phải ngăn cản cậu, không cho lên sân khấu lần nữa mới phải.

Nhưng cuối cùng thì sao? Anh chẳng làm gì cả! Tất cả đều chỉ vì muốn buổi trình diễn ra mắt sản phẩm có được hiệu quả tốt nhất.

Mình đúng là đáng chết!

"Con nhất định sẽ rất hận tôi..." Cậu thút thít nói.

"Không đâu. Bây giờ con đang ở trên Thiên Đường, cũng đang rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Con nhất định sẽ không hận em đâu." Anh lại đi thêu dệt câu chuyện thần tiên mà chính mình cũng không tin nổi.

Hai mắt đẫm lệ khẩn thiết ngước nhìn anh: "Có thật không?"

Cậu đúng là ngốc nghếch một cách đáng yêu, "Đương nhiên là thật." Anh đảm bảo với cậu lần nữa.

Nhưng cậu vẫn không cười lên, ngược lại nước mắt chảy ra càng nhiều, ướt cả gối đầu.

"Nếu như con còn... Tôi nhất định sẽ cho con có được cuộc sống hạnh phúc hơn."

Tại Hưởng cảm thấy hốc mắt cay xè, "Không sao, con vẫn có thể sinh được nữa mà." Anh kiên nhẫn khuyên nhủ cậu.

Đúng vậy, con có thể sinh lại. Nhưng mà...

Đứa bé lần sau sẽ không thể nào giống với đứa bé này, cũng không bao giờ là con của anh được nữa.

Mối ràng buộc duy nhất của bọn họ đã đứt rồi.

Cho nên...Bọn họ phải đường ai nấy đi thôi.

.....

Chí Mẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý mà nói, đứa bé không còn, cậu và Tại Hưởng sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Nhưng mà....suốt hai ngày nay, thế nhưng anh lại vô cùng ân cần, thậm chí còn quan tâm săn sóc hơn cả bà Kim và anh cậu, dường như không còn dáng vẻ như lúc ở công ty nữa.

Chí Mẫn đang trò chuyện với bà Kim , cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Nhìn thấy anh, mắt Chí Mẫn hơi chớp chớp.

Anh vẫn như mấy ngày gần đây, mỗi lần tới đều mang theo một bó hồng tươi.

"Lại mua hoa nữa sao?" Bà Kim cười nhìn con trai, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Tại Hưởng hơi mất tự nhiên liếc nhìn sang Chí Mẫn, như đang muốn giải thích với cậu, "Cậu ấy là bệnh nhân. Mà đến thăm bệnh không phải nên mua hoa sao?"

Lời này là nói cho cậu biết để cậu đừng hiểu lầm sao? Chí Mẫn cười khổ. Thật ra cho dù anh không giải thích, cậu cũng hiểu được.

"Cám ơn." Cậu cảm ơn anh.

Bà Kim cầm lấy hoa cắm vào bình, rồi liếc mắt nhìn hai người cười nói: "Hai đứa trò chuyện đi, mẹ phải đi rồi, buổi chiều còn có buổi triển lãm tranh chờ mẹ đến khai mạc."

"Mẹ đi cẩn thận." Tại Hưởng dặn dò.

"Ừ." Bà Kim gật đầu, cầm túi xách nhưng vẫn chưa yên tâm cất tiếng dặn dò: "Chăm sóc Chí Mẫn cho tốt đó."

"Con biết mà." Tại Hưởng tiễn mẹ ra cửa xong, mới đẩy cửa quay trở vào.

Chí Mẫn đang cố gắng ngồi dậy muốn đi toilet. Nhưng toàn thân như bị rút đi hết hơi sức, vừa gượng ngồi dậy liền lập tức ngã phịch xuống giường.

Tại Hưởng theo phản xạ tính đưa ta ra đỡ cậu, nhưng đột nhiên dừng lại không đỡ.

Rõ ràng cậu thấy anh đi vào, vậy mà không chịu mở miệng nhờ anh dìu ngồi dậy, chuyện này khiến anh cảm thấy vô cùng buồn bực.

Gan lỳ, không muốn bị lệ thuộc, không muốn tin tưởng dựa dẫm!

Cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn về phía mình chằm chằm, Chí Mẫn rầu rĩ cắn môi. Có trời mới biết thật ra cậu rất muốn anh giúp, nhưng....Cậu đang muốn đi toilet, nếu nhờ vả anh sẽ giúp sao?

"Muốn ngồi dậy hả?" Tại Hưởng phát hiện bản thân không sắc đá bằng cậu.

Sau ba bốn lần thật bại, trán đã tuôn đầy mồ hôi mà cậu vẫn không chịu nhờ anh giúp.

Còn anh thì đứng ở đó thực sự không nhìn nổi nữa.

"Không... Không có chuyện gì...." Hàng mi của cậu hơi run run, tay bấu chặt mép giường.

"Không có chuyện gì? Tôi thấy đến cả cách nói chuyện của em cũng có vấn đề nữa kìa!" Tại Hưởng nhếch môi cười nói, rồi sau đó sải bước đi tới chỗ cậu.

Cúi đầu liếc cậu một cái, dường như rất bất mạn với biểu hiện của cậu, "Đến hơi sức nói chuyện còn không có, sao còn ương bướng không nhờ giúp?"

Mặt Chí Mẫn đỏ lên. Muốn giải thích một chút, nhưng đôi môi tái nhợt cứ giật giật, cuối cùng không nói gì được.

"Có biết những lúc thế này người bên cạnh dùng để làm gì không?"

Chí Mẫn kỳ quái nhìn anh.

Thế nhưng anh không nói gì nữa, khom người bế cậu lên.

Trái tim Chí Mẫn nhảy thình thịch, mặt càng đỏ hơn.

Giọng nói của anh dịu dàng khiến cậu mụ mị u mê, "Những lúc thế này có người bên cạnh là để cho em dựa dẫm vào. Ngốc ạ!"

Bên tai là tiếng tim đập của anh. Mặt dán lên lồng ngực anh, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của anh bao trùm lấy cậu. Chí Mẫn cảm thấy cảm giác ấm áp từ đâu len lỏi vào tận tim cậu.

Bàn tay nhỏ bé để lên ngực anh nói, "Cám ơn."

Anh bế cậu đi thẳng vào toilet, trực tiếp đặt cậu xuống bồn cầu.

Cậu ngạc nhiên nhìn anh. Làm sao anh biết mình muốn đi toilet?

"Tôi đâu phải đồ ngốc, em biểu hiện ra rất rõ."

Như biết được thắc mắc trong lòng cậu, anh giải thích rồi dặn dò, "Đừng để chân chạm xuống đất, ngoan ngoan ngồi đây chờ tôi."

"Vâng." Cậu khẽ gật đầu, nhìn anh xoay người đi.

Ánh mắt như ngưng đọng trên bóng lưng anh. Bóng lưng anh rất rộng lớn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào chiếu lên người anh, khiến cho cả người anh toát lên thứ gì đó không nói lên lời. Chí Mẫn thấy trái tim mình như run lên dữ dội.

Cho dù đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như thế, nhưng anh vẫn khiến con tim cậu rung động đến vậy....

Tại Hưởng khom người cầm đôi dép dưới giường cậu lên, khi quay người lại thì chạm ánh mắt say mê đắm đuối của cậu. Nhịp tim khẽ nhảy lên, khóe môi không nhịn được nhếch theo.

Nhớ tới lời mẹ nói, cậu nhóc này thường hay xem hình mình trên tạp chí, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt.

Bị anh bắt gặp, Chí Mẫn vội chuyển tầm mắt, vừa xấu hổ cũng vừa lo sợ. Mất mặt quá đi! Vừa rồi quá chăm chú nhìn anh, nhất định là bị anh nhìn thầy rồi! Buồn bực dùng tay che trán, không dám nhìn anh nữa.

Những hành động bình thường đó của cậu đều lọt vào mắt Tại Hưởng, cảm thấy cậu như thế thật quá đáng yêu. Thế mà trước kia anh chưa từng để ý.

Tại Hưởng đi tới đặt dép xuống, làm bộ như không hề phát hiện ra, cố ý đùa cậu: "Nhìn gì đó?"

"Hả? Không có.... Không có gì." Cậu lắc đầu, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

"Ồ." Anh còn cố ý sờ lên mặt mình, "Có phải mặt tôi dính gì nên mới khiến em nhìn đến ngẩn ngơ như thế, đúng không?"

Chí Mẫn bị anh ghẹo cho mặt càng đỏ. Xỏ chân vào dép, cậu nhỏ giọng nói: "Không có gì thật mà. Không tin anh tự đi soi gương đi." Dáng vẻ này của cậu giống như chỉ hận không thể rúc vào mai rùa cho đỡ ngượng.

Tại Hưởng đột nhiên nổi lên ý xấu. Anh chẳng những không đi ra ngoài, ngược lại cứ đứng ở đó cười nhìn cậu, "Nghe mẹ tôi nói, ngày trước lúc em còn đi giao sữa, em luôn say sưa nhìn những tạp chí có hình tôi?"

"Hả?" Cậu cả kinh ngẩng đầu lên nhìn.

Chạm phải ánh mắt của anh, cậu bối rối cúi đầu. Vén vén hai bên tóc mai, cậu sốt ruột cố tìm lời giải thích. Bà Kim nói với anh chuyện này? Không biết bác ấy còn nói gì nữa không? Liệu anh ấy có biết mình đã thích anh ấy từ lâu rồi không?

Lúng túng, lo lắng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc vẫn không tìm được lời nào thích hợp để giải thích, đành phải nói: "Anh có thể ra ngoài được không? Tôi....tôi muốn đi toilet."

Tại Hưởng suýt nữa bật cười ra tiếng, "Được rồi! Tôi ở bên ngoài, khi nào xong gọi tôi, tôi vào bế em ra."

Anh cười nói rồi đóng cửa lại cho cậu.

Trong toilet, Chí Mẫn ảo não giấu mặt trong lòng bàn tay.

Trời ơi! Mất mặt quá đi mất!

Sao bác Kim lại nói với anh những chuyện này chứ?

Ôi, nếu như anh biết mình thích anh từ rất lâu rồi, nhất định sẽ cho rằng mình cố tình dùng trăm phương ngàn kế để có con với anh, trăm phương ngàn kế để được gả cho anh.

Tệ hại thật!

......

Một lát sau.

Cậu mở cửa ra, quả nhiên Tại Hưởng vẫn còn đang nghiêng người đứng cạnh cửa, chờ cậu đi ra.

"Lại đây..." Anh hơi khom người định bế cậu.

Tim Chí Mẫn đập rất nhanh, đẩy nhẹ tay anh ra lắc đầu: "Không cần, Kim tổng.... Tôi có thể tự mình đi được."

Anh hơi nhíu mày.

Cậu gian nan nhích đi thử một bước. Cuối cùng đành nhờ vả, "Anh dìu tôi được không?"

"Rắc rối thật!" Tại Hưởng liếc nhìn cậu, rồi bế bổng cậu lên đi tới đặt luôn lên giường.

Chí Mẫn tham lam muốn được vùi sâu vào lòng anh, quyến luyến hơi thở của anh, quyến luyến hơi ấm từ trên người anh mang lại....

Vì vậy mới không dám gần gũi với anh quá nhiều. Cậu sợ, nếu có một ngày mình thật sự phải ra đi, khi đó cậu sẽ rất nhớ, rất nhớ anh không sao quên được....

Continue Reading

You'll Also Like

23.7K 1K 15
Đêm khuya tối thui. Cô khoác áo choàng tắm sững sờ đứng ở cửa phòng tắm. Trên giường lớn, hai thân thể trắng bóng liều chết quấn quít với nhau, phát...
43.1K 696 7
I am new to this but I will be posting gojohime comics and sometimes memes about jujustu kaisen These are not my works copyright to the original auth...
2.9M 54.4K 17
"Stop trying to act like my fiancée because I don't give a damn about you!" His words echoed through the room breaking my remaining hopes - Alizeh (...
1M 56.5K 58
𝐒𝐜𝐞𝐧𝐭 𝐨𝐟 𝐋𝐨𝐯𝐞〢𝐁𝐲 𝐥𝐨𝐯𝐞 𝐭𝐡𝐞 𝐬𝐞𝐫𝐢𝐞𝐬 〈𝐛𝐨𝐨𝐤 1〉 𝑶𝒑𝒑𝒐𝒔𝒊𝒕𝒆𝒔 𝒂𝒓𝒆 𝒇𝒂𝒕𝒆𝒅 𝒕𝒐 𝒂𝒕𝒕𝒓𝒂𝒄𝒕 ✰|| 𝑺𝒕𝒆𝒍𝒍𝒂 𝑴�...