(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

By MinMinn0512

35.6K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 More

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 80

195 22 0
By MinMinn0512

"Em luôn mở miệng nói thả em ra, nhưng 'nơi này' của em lại không hề muốn vậy."

Tại Hưởng gian ác thì thầm nói, ra dấu bảo cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhìn thấy không? Thế Huân sắp tới đây rồi...."

Quả thật Thế Huân đang đi gần tới chỗ này. Chí Mẫn căng thẳng đến không dám thở.

Cậu cũng chẳng dám hó hé một tiếng, không dám thở thậm chí cũng không dám nhìn ra bên ngoài nữa, lo sợ lỡ như sơ ý sẽ đối mặt với Thế Huân.

Cậu hoảng hốt cầu xin anh, "Anh tha cho tôi được không? Lần sau....tôi không dám nữa đâu...."

"Không dám làm gì? Không dám phản bội tôi sao?"

Anh không chịu bỏ qua cho cậu, một tay chụp lấy mông cậu, nhấc lên sau đó nhấn mạnh xuống.

"Ưmh...." Đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch. Nhìn anh bằng đôi mắt oán trách.

Mục đích căn bản của anh chính là muốn thấy mình khó xử, muốn cho mình không thể ngóc đầu lên nhìn bạn bè được.

Nghĩ vậy Chí Mẫn đột nhiên phát điên, há miệng cắn mạnh lên vai anh.

Lần này đổi ngược lại là Tại Hưởnng bật rên ra tiếng. Bàn tay lập tức túm lấy gáy cậu, đẩy mặt cậu tới sát mặt mình, dùng trán cụng lên trán cậu.

Lửa giận nơi đáy mắt phản chiếu lên mặt cậu, "Mèo nhỏ, em to gan thật đấy, dám cắn tôi à! Xem ra tôi phải trừng phạt em thật thích đáng, để xem lần sau em còn dám lớn lối như vậy nữa không?"

Trong hơi thở của anh đều mang theo sự nguy hiểm. Rất dễ nhận ra, lần này cậu đã thực sự chọc giận anh rồi.

Nếu như vừa rồi anh còn có thể mềm lòng mà bỏ qua cho cậu thì bây giờ hoàn toàn không có chuyện đó nữa.

Mắt thấy cậu hai nhà họ Điền đang từng bước tới gần, thậm chí Chí Mẫn còn có thể nghe được tiếng bước chân của anh.

Tại Hưởng chụp mông cậu nâng cao lên, rồi sau đó lại nhấn xuống. Anh cũng dùng cơ thể mình phối hợp mạnh mẽ.

Mỗi một lần đều đẩy bản thân đến chỗ sâu nhất, mỗi một lần, đều dùng sức hơn lần trước....

Chí Mẫn vẫn cố sức giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, mỗi lần hai người va chạm, đều tựa như chạm tới linh hồn của cậu, khiến cả người cậu, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đều như bị thay đổi vị trí.

Cậu không giãy dụa nổi nữa, sức lực toàn thân như bị mỗi lần va chạm của anh hút cạn, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào đầu vai anh, mềm yếu, mặc anh được như ý.

.....

Bóng người cao lớn của Thế Huân cứ quanh quẩn mãi bên ngoài xe, khi còn cách xe chừng hai mét, thì y dừng lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa, sau đó mới thất vọng xoay người bỏ đi.

Ánh đèn chiếu lên bóng dáng cô đơn của y.

Chí Mẫn lúc này mới thở ra một hơi, nhả môi dưới bị bản thân cắn đến trắng bệch ra.

Tại Hưởng vô cùng căm ghét dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của cậu, anh hừ lạnh một tiếng, há miệng ngậm lấy miệng cậu mút mạnh.

Bàn tay đặt trên người cậu chuyển động qua từng tấc da thịt, không bỏ qua nơi nào.

"Bây giờ đã rõ ai mới là người đàn ông của em chưa hả?" Tại Hưởng thì thào bên tai cậu.

Chí Mẫn bị anh va chạm đến thần trí hỗn loạn, ôm cổ của anh, miệng lầm bầm không rõ cậu nói gì!

Vẻ mặt yêu kiều kia khiến Tại Hưởng càng khó kiềm chế được.

Nhưng anh cũng không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy.

Hơi dịch người ra khỏi cơ thể cậu, cố chấp hỏi cậu lần nữa, "Rốt cuộc đã biết em thuộc về ai chưa?"

Chí Mẫn mơ mơ màng màng nhìn anh.

Động tác dừng lại bất ngờ của anh khiến cậu hơi tỉnh táo lại một chút.

Ngước lên đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh, "Vậy còn anh? Anh là người đàn ông của tôi sao? Bản thân anh thuộc về ai hả?"

Không ngờ bị Chí Mẫn hỏi ngược lại mình như vậy, Tại Hưởng thoáng sửng sốt.

"Mèo nhỏ, có phải em quá tham lam rồi chăng?" Dứt lời anh thúc sâu vào cơ thể cậu.

Trong mắt cậu dần dâng lên nỗi chua xót. Mình quá tham lam sao?

"Tôi không hề tham...." Mắt cậu ngập nước cúi đầu nhìn Tại Hưởng.

Tại Hưởng cảm thấy ngực oi oi ứ nghẹn, chưa kịp ổn định đã nghe cậu nói tiếp: "Chưa bao giờ tôi có lòng tham.... Tôi cũng không dám tham. Bởi vì tôi không có tư cách để tham...." Giọng cậu nói chuyện thỏ thẻ mềm mại, vẻ đáng yêu đó như muốn chạm đến trái tim anh.

Anh chợt dừng lại động tác, chỉ ngưng mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Từ khi nhận tiền từ bà Kim, trong lòng tôi cũng biết rất rõ, anh chỉ là ông chủ của tôi, hay nói đúng hơn là...chủ nợ của tôi. Giữa chúng ta chỉ là một vụ giao dịch, không liên quan gì tới tình yêu, lại càng không liên quan đến hôn nhân...."

Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Tại Hưởng nhíu chặt lông mày. Cảm thấy Phác Chí Mẫn như thế này khiến anh thấy thật đau lòng.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ....

"Bây giờ tôi đã có thai, đứa bé là của anh, và chỉ có thể là của anh.... Tôi không tham, tôi chưa từng nghĩ sẽ được kết hôn với anh, càng không nghĩ tới chuyện sẽ làm vợ anh. Tôi chỉ mong có thể bình an sinh con ra...."

Ngừng lại một chút, cậu cúi đầu nhìn anh như muốn khắc sâu bóng hình anh vào trong mắt, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, "Kim tổng, chỉ cần anh mở miệng nói một tiếng thả tôi đi, tôi.... tuyệt đối sẽ không bao giờ....ở lại..." Nói xong câu đó, trái tim cậu chợt đau nhói.

Cậu không biết anh sẽ trả lời như thế nào, cậu chỉ biết nếu cậu thật sự rời xa anh, cậu vẫn sẽ cảm thấy khó chịu lẫn đau lòng.

Nhưng họ vĩnh viễn sẽ không phải là người cùng một thế giới.

Sớm muộn cũng sẽ có một ngày.... phải chia xa.

Bây giờ đã rất khó để thoát ra, sau này còn có thêm đứa bé nữa, cậu thật sự có thể buông tay, rời bỏ người đàn ông này được sao?

Chỉ sợ bản thân càng lún càng sâu, không cách nào thoát ra được.

Đến lúc đó Phác Chí Mẫn mình, không muốn nổi lòng tham cũng không được....

Nghĩ đến tương lai cả hai sẽ phải chia lìa, cậu cảm thấy nao lòng không chịu được mà hít mũi.

Thật nực cười.

Rõ ràng cả hai vui vẻ bên nhau đã không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng diễn ra trong nỗi đau không nói lên lời, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn....

"Em thật sự muốn rời xa tôi?" Giọng nói của Tại Hưởng vang lên bên tai cậu. Dường như là đang nghiến răng.

Chí Mẫn hoàn toàn không hiểu được tâm tư phức tạp của anh. Tựa như giận, tựa như không cam lòng, vừa tựa như....không nỡ. Anh không nỡ sao? Chí Mẫn hơi run lên, cho rằng có lẽ tự mình quá đa tình rồi.

"Chúng ta vốn dĩ sẽ không có tương lai. Anh cũng biết.... sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi mà, không phải sao?" Vành mắt Chí Mẫn ửng đỏ.

Tại Hưởng nhíu mày, đột nhiên ôm cậu, gia tăng tốc độ mạnh mẽ đòi hỏi cậu. Không cho cậu có thêm cơ hội nào để mở miệng nói chuyện nữa....

.....

Thế Huân lê từng bước chân đi trở lại sảnh tiệc. Dưới chân như đeo chì, mỗi bước đi vô cùng khó khăn.

Nếu sớm biết khi đuổi theo cậu sẽ nhìn thấy cảnh ấy, y nhất định sẽ nghe lời anh trai mình, tuyệt đối không đuổi theo.

Cảnh tượng trên xe kia, y chỉ liếc mắt đã nhìn thấy. Nhưng phải giả bộ như không nhìn thấy gì, ngay cả một chút thắc mắc cũng không có.

Những gì diễn ra giữa họ đã giải thích rõ ràng mối quan hệ của hai người rồi, không cần y phải mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì nữa.

A....

Y còn tưởng rằng cuối cùng cũng đã tìm được một người khiến bản thân động lòng, nhưng thật không ngờ y đã đến muộn rồi....

.....

Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Tại Hưởng cũng ngừng lại.

Lúc này anh mới chịu buông Chí Mẫn ra, thậm chí còn rút khăn giấy giúp cậu lau sạch sẽ cơ thể.

Xong xuôi mới để cho Chí Mẫn sửa quần áo ngay ngắn, rồi ngồi lại ghế phụ.

Trong buồng xe rộng mở, rất lâu rất lâu nhưng không ai nói với ai câu nào, không khí cũng theo đó đông cứng.

Mui xe vẫn mở cửa toang hoang.

Bên tai là tiếng gió vù vù.

Dù đã sang mùa Xuân nhưng vẫn còn se se lạnh.

Chí Mẫn liếc mắt nhìn sang Tại Hưởng. Trông thấy gò má của anh đang bạnh ra, ánh đèn chiếu nghiêng xuống khiến vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng. Bàn tay siết chặt tay lái, sau đó buông ra rồi lại siết lại lần nữa, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Chí Mẫn nhìn không hiểu, cũng đoán không ra được suy nghĩ của anh. Chỉ mấp máy môi khẽ hỏi: "Vẫn chưa đi sao?"

Tại Hưởng vẫn im lặng không có trả lời, thậm chí cả tầm mắt cũng không chuyển, chỉ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

Đây là lần thứ hai cậu trai này nói muốn rời xa mình.

Đáng lẽ mình nên cảm thấy vui mừng, để cậu ấy rời đi mới phải.

Nhưng....Khốn thật! Anh cảm thấy vô cùng phiền não, trong lòng buồn bực, càng nghĩ càng thấy giận. Còn giận hơn lần trước khi nghe cậu nói.

Rốt cuộc mình bị sao thế này? Cảm giác này thật khó chịu!

Anh vô cùng khó chịu! Vô cùng căm ghét nó!

"Kim tổng?" Chí Mẫn khó hiểu tiếp tục gọi anh.

Lúc này Tại Hưởng mới phục hồi tinh thần, tay nắm chặt tay lái.

Cậu nhóc này, quả thật rất hiểu rõ mối quan hệ với mình. Bảo cậu gọi là 'Hưởng' nhưng chưa bao giờ nghe cậu gọi, mở miệng ngậm miệng chỉ một kiểu gọi khách sáo là 'Kim tổng'.

Điều đáng nói chính là, mình mới là người đã quên mất quan hệ ban đầu của cả hai là gì, mới có thể như bị ma quỷ ám mới cho phép cậu thay đổi cách xưng hô như vậy.

"Về sau, cứ gọi tôi như vậy đi!" Anh đột nhiên nói vậy. Rồi sau đó nhanh chóng khởi động xe phóng đi. Giọng nói bình thản như thể người vừa mới để thần trí đi hoang kia không phải là anh vậy.

Thậm chí, anh còn không thèm liếc mắt nhìn Chí Mẫn một cái nào đã nói như vậy.

Chí Mẫn thoáng sửng sốt, đáy mắt mờ mịt khó hiểu. Tựa như cậu không hiểu ý anh muốn nói gì. Nhưng chỉ hơn mười giây sau, cậu mới chợt hiểu ra.

Lần trước, anh bảo cậu gọi anh là 'Hưởng'. Bây giờ.... anh đã đổi ý rồi....

Quan hệ của họ đã trở lại là mối giao dịch như ban đầu.

Trong lòng bỗng dưng lên nỗi buồn vô cớ, nhưng Chí Mẫn vẫn cố tỏ ra thoải mái như không có gì, vén vén tóc mỉm cười nói: "Vâng. Tôi hiểu rồi. Mà nào giờ vẫn chưa từng thay đổi mà, không phải sao?"

Shit! Cậu nghe lời chỉ càng khiến anh thêm nổi điên.

"Có phải cậu rất muốn ra đi không?" Giọng điệu hỏi cũng lạnh lùng hơn.

"Đúng...." Cậu thì thào đáp.

Không phải muốn rời đi, mà là không thể không rời đi.

"Chờ đến khi sinh đứa bé ra, cậu có thể đi!" Anh lạnh nhạt nói. Nhưng ngược lại cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đè lên nặng nề rất khó chịu

Mà Chí Mẫn ngồi ở ghế bên kia cũng im lặng thật lâu.

Cuối cùng, cậu khẽ mỉm cười nói, "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ ra đi...."

Continue Reading

You'll Also Like

3.6M 229K 95
What will happen when an innocent girl gets trapped in the clutches of a devil mafia? This is the story of Rishabh and Anokhi. Anokhi's life is as...
3.4M 273K 96
RANKED #1 CUTE #1 COMEDY-ROMANCE #2 YOUNG ADULT #2 BOLLYWOOD #2 LOVE AT FIRST SIGHT #3 PASSION #7 COMEDY-DRAMA #9 LOVE P.S - Do let me know if you...
2.3K 72 8
Oɴ ᴀ ʙᴀʟᴄᴏɴʏ ɪɴ sᴜᴍᴍᴇʀ ᴀɪʀ Sᴇᴇ ᴛʜᴇ ʟɪɢʜᴛs, sᴇᴇ ᴛʜᴇ ᴘᴀʀᴛʏ, ᴛʜᴇ ʙᴀʟʟ ɢᴏᴡɴs Sᴇᴇ ʏᴏᴜ ᴍᴀᴋᴇ ʏᴏᴜʀ ᴡᴀʏ ᴛʜʀᴏᴜɢʜ ᴛʜᴇ ᴄʀᴏᴡᴅ or the one where he makes bad decisi...