(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

Por MinMinn0512

35.6K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 Más

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 27

196 16 4
Por MinMinn0512

Tự dưng bị quở trách oan uổng, Điền Thế Huân ấm ức nhưng không thể làm gì được. Đang tính hỏi thêm vài vấn đề về bệnh tình của người bệnh, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Chí Mẫn đi ra.

Anh không hỏi thêm gì nữa, đi nhanh tới dìu cậu, "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Để tôi xem còn nóng không nào."

Anh vươn tay sờ lên trán cậu, "May thật, may thật...." Nói xong thở nhẹ một hơi.

"Cám ơn." Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, vào lúc này, Chí Mẫn bỗng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.

"Chuyện nhỏ, không cần cám ơn." Điền Thế Huân không nhận khoát khoát tay. Chí Mẫn phát hiện mình còn đang mặc áo khoác da của anh, muốn cởi ra trả lại cho anh nhưng bị anh ngăn lại, "Đừng, cứ mặc đi. Người em ướt hết rồi, coi chừng cảm lạnh đó."

Ánh mắt quan tâm lo lắng của anh khiến trái tim Chí Mẫn ấm áp hơn nhiều, hốc mắt cũng ngân ngân nước.

"Ồ, nhìn hai người như đôi tình nhân mới yêu nhau vậy nhỉ?" Vị bác sĩ vừa nhìn cả hai trêu đùa vừa kê đơn thuốc cho Chí Mẫn.

Chí Mẫn đỏ mặt im lặng không lên tiếng. Điền Thế Huân ngược lại thì cười hì hì, đá mắt với vị bác sĩ, "Thật ra nhìn chúng tôi cũng xứng đôi lắm, đúng không?"

"Nếu không phải là bạn trai, cậu đâu cần khẩn trương như thế. Xem ra là muốn theo đuổi cậu ấy rồi!"

Lần này đổi lại là Điền Thế Huân ngẩn người. Còn Chí Mẫn thì nhỏ nhẹ lên tiếng: "Thật ra, chúng tôi chỉ mới quen mà thôi."

"Ồh." Bác sĩ ý vị sâu xa đáp lại một tiếng, kê đơn thuốc xong bảo Chí Mẫn qua nghe căn dặn cách thoa thuốc.

Điền Thế Huân ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, âm thầm ghi nhớ vào lòng.

.....

Khi hai người sánh vai nhau từ bệnh viện đi ra thì trời đã tạnh mưa tự bao giờ. Nhưng màn đêm đã bao phủ cả thành phố.

Không ngờ đã hơn mười một giờ đêm rồi....

Trễ vậy rồi mà mình còn chưa về nhà, không biết Tại Hưởng có nhớ tới mình hay không?

Thở hắt ra nghĩ....Có Bạch Thiên Thiên ở đó, anh nào còn thời gian để nghĩ về mình kia chứ?

Chí Mẫn tự giễu cười một tiếng, thầm trách mình quá tự đa tình.

Liếc thấy vẻ ưu thương trên mặt cậu, Điền Thế Huân biết được cậu đang có tâm sự, nhưng vẫn lịch sự không có hỏi nhiều.

Sải bước lớn đi lên trước mở khóa chiếc mô tô, rồi vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau nói, "Lên đi! Tôi đưa em về nhà."

Về nhà?

Nghe tới chữ 'nhà' tim Chí Mẫn lập tức đập mạnh và loạn nhịp. Đứng mãi không nhúc nhích.

Sợ chạm đến vết thương lòng trong cậu, Điền Thế Huân dè dặt hỏi: "Em....Không có nhà à?"

Chí Mẫn phục hồi tinh thần lại khẽ đáp: "Tôi có."

Điền Thế Huân thở nhẹ một hơi, "Vậy để tôi đưa em về."

Chí Mẫn lại lắc đầu.

"Bộ dạng này của tôi, không thể về nhà...." Không về nhà được, mặc dù cha thấy cũng chưa chắc gì đã quan tâm, nhưng chắc chắn sẽ hỏi lung tung. Trong bệnh viện chỗ anh trai lại càng không thể đi, sẽ khiến anh cậu lo lắng. Mà chỗ Tại Hưởng thì....

Chí Mẫn cúi mặt rũ mắt.

Nơi đó, cho tới bây giờ luôn không có thuộc về cậu, cho nên, cậu càng không thể đi.

"Em thế này nên không thể về nhà sao?" Hai mắt Điền Thế Huân nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu.

Trầm ngâm một hồi, sau đó nói ra đề nghị của mình, "Vậy hay là, em về nhà tôi đi."

"Về nhà anh?" Chí Mẫn trố mắt, rồi sau đó đầu lắc như trống lắc, "Không được!"

"Hừm, sợ tôi 'ăn' em sao hả?" Anh cười, hai tay lười biếng gác hờ lên xe.

Chí Mẫn hơi đỏ mặt giải thích: "Tôi không phải ý đó, chỉ là không muốn làm phiền gia đình anh."

"Có gì mà phiền chứ?" Điền Thế Huân nhún nhún vai, "Ba mẹ tôi hiện đang ở nước ngoài hết rồi, nhà bây giờ chỉ có tôi và anh trai thôi. Anh tôi là người cởi mở rất dễ gần, em không cần lo lắng."

Chí Mẫn vẫn muốn từ chối.

Nhưng cậu hai Điền vẫn kiên trì. Nhìn cậu, "Em xem trên người em đã ướt be bét thế này, còn không mau về thay quần áo thì không chừng ngày mai sẽ bị cảm đấy. Còn nữa, hiện tại em cũng không có chỗ nào để đi, dù sao cũng không thể ngủ ngoài đường suốt đêm nay chứ? Hơn nữa...."

Cậu hai Điền ngừng một chút, tầm mắt quét ngang quét dọc ở trên người cậu từ trên xuống, " Ban đêm ban hôm mà đi lang thang ngoài đường một mình, sẽ dễ dẫn dụ người khác phạm tội lắm đó."

Lời của anh nghe qua cũng có lý.

Mình như vầy đi đêm một mình quả thật rất nguy hiểm, hơn nữa, an ninh xã hội bây giờ cũng rất loạn.

Hơi đắn đo một lát, đối diện ánh mắt chân thành của anh, Chí Mẫn mới gật đầu, "Được, tôi theo anh về."

Điền Thế Huân nghe vậy mới thấy nhẹ lòng, nở nụ cười mê hồn muốn chết người.

Đỡ Chí Mẫn ngồi ở phía sau, anh xoay người lấy mũ bảo hộ cẩn thận đội lên đầu cho cậu, cố gắng không làm đụng tới vết thương của cậu

......

Suốt đoạn đường về tới nhà. Lần đầu tiên, cậu hai Điền không chạy xe với tốc độ bán sống bán chết, mà rất chú ý đến an toàn. Bởi vì.... Sau lưng đang có thêm một người, cho nên trách nhiệm cũng tăng thêm một phần....

Chiếc xe này, cũng là lần đầu tiên chở theo người khác....

Bàn tay nhỏ bé túm chặt áo sơ mi của anh. Từng cơn gió thổi qua thổi tóc cậu bay bay. Làn hương thoang thoảng ngọt ngào đó đã khiến anh nhiều lần bần thần....

Nơi ngực như đang có thứ gì đó nhảy loạn 'thùm thụp thùm thụp', còn muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực.

Loại cảm giác này, thật kỳ diệu....Khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng lại bồi hồi xao xuyến....

....

Tại Hưởng lại tiếp tục gọi vào điện thoại Chí Mẫn, nhưng từ không ai nghe máy đã biến thành tắt luôn máy.

Anh lái xe thẳng đến trước cửa nhà cậu, nhưng nhà cậu hiện cũng không có một bóng người.

Khốn kiếp! Đến bây giờ mà Phác Chí Mẫn vẫn chưa về! Chẳng lẽ, cậu thiệt đi với cái tên bạn học chết tiệt kia....

Không muốn nghĩ nữa, anh giận dữ nện một đấm lên vô lăng. Không lái xe đi mà chỉ ngồi ở bên trong đốt một điếu thuốc đợi cậu trai nào đó xuất hiện, trong lòng cứ thấp thỏm bất an.

Không biết đợi bao lâu, cũng không nhớ đã hút bao nhiêu điếu thuốc, mà bóng dáng Chí Mẫn vẫn bặt vô âm tín.

Tại Hưởng lại gọi cho cậu thêm lần nữa nhưng vẫn tắt máy. Dứt khoát điện thoại về nhà, nói không chừng mèo nhỏ ngốc nghếch kia đã quay về biệt thự rồi cũng nên.

Nghe điện thoại là dì Liễu, nhưng dì Liễu nói cho anh biết Chí Mẫn không có về đó. Nhìn đồng hồ, mắt anh mỗi lúc càng âm u hơn cả màn đêm ở bên ngoài. Đã trễ thế này rồi sao cậu vẫn chưa về nhà chứ?

Mèo nhỏ này có thể đi đâu đây?

.....

"Lại đây, vào đi!" Điền Thế Huân dẫn theo Chí Mẫn vào cửa, "Anh tôi nói không biết khi nào mới về, anh ấy thường hay về rất muộn."

"Ai nói anh không về?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Điền Chính Quốc cầm ly nước từ phòng làm việc bước ra, liếc mắt nhìn thấy cậu trai đứng sau lưng em trai.

Chí Mẫn nghe được âm thanh đó cũng không khỏi trố mắt, ngước mặt lên kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng, "Anh trai của anh ấy chính là anh?"

Điền Chính Quốc để ly nước xuống đi tới, "Chí Mẫn? Sao em đến đây?"

"Hử, hai người quen nhau à?" Điền Thế Huân nhìn nhìn hai người họ, thái độ hai người dường như còn quen rất thân, còn thân hơn cả mình và Chí Mẫn nữa.

"Ừ. Là bạn." Điền Chính Quốc tuy giải thích ít lời nhưng nhiều nghĩa, giúp Chí Mẫn che giấu quan hệ với Tại Hưởng.

Nhìn vết thương trên mặt và cả trên mắt Chí Mẫn, người ngợm cũng nhếch nhác lôi thôi, anh không khỏi cau mày, "Em bị làm sao vậy, sao lại bị thương? Ai đánh em à?"

"Chuyện kể ra rất dài dòng. Cũng may, không có vấn đề gì lớn." Chí Mẫn hé môi khẽ mỉm cười, vô tình làm động đến vết thương nơi khóe miệng, cậu đau đến há miệng xuýt xoa.

Điền Thế Huân vội vàng nói: "Anh, đừng đứng đây nữa, vào trong rồi hãy nói. Người cậu ấy ướt hết rồi, cần phải tắm rửa và thoa thuốc."

"Ôh. Anh quên mất." Điền Chính Quốc vội vàng nghiêng người để cho hai người đi vào.

Điền Thế Huân đặt chìa khóa lên bàn, vừa chạy thẳng lên lầu vừa nói với cả hai: "Hai người nói chuyện đi, tôi lên mở sẵn nước nóng cho em. Lát nữa em lên sau."

"Cám ơn." Chí Mẫn lễ phép nói cám ơn.

Phòng khách chỉ còn Chính Quốc và Chí Mẫn. Anh liếc nhìn cậu, lại liếc nhìn sang bóng dáng ân cần lo lắng của em trai, lại nghĩ đến lời nói mà lần trước Tại Hưởng nhờ anh chuyển lời lại với Thế Huân, trong lòng trỗi lên nỗi lo lắng mơ hồ.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nếu có một ngày hai người họ giành nhau một người, anh thật không biết nên đứng về bên nào.

"Thật xin lỗi, trễ thế này mà còn làm phiền các anh. Không ngại cho phép tôi ở lại đây một đêm chứ?" Chí Mẫn mở lời nói với Chính Quốc.

Anh quay mặt lại nhìn Chí Mẫn nói, "Em là bạn của anh em bọn anh, dĩ nhiên anh không ngại. Nhưng mà, em và Tại Hưởng cãi nhau à, hay thế nào? Tại sao không về bên đó?"

Nhắc tới Tại Hưởng, Chí Mẫn mím môi cụp mắt không lên tiếng.

Lúc này Chính Quốc mới sực nhớ ra gì đó, "Là vì Bạch Thiên Thiên?"

"Không phải." Chí Mẫn lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Tôi chỉ không muốn về đó quấy rầy họ. Dù sao, hai người họ mới thật sự là một đôi. Tôi chen ngang vào giữa có vẻ không hay lắm."

------------------------------------------------------
#Min

Seguir leyendo

También te gustarán

966K 86.3K 39
✫ 𝐁𝐨𝐨𝐤 𝐎𝐧𝐞 𝐈𝐧 𝐑𝐚𝐭𝐡𝐨𝐫𝐞 𝐆𝐞𝐧'𝐬 𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐒𝐚𝐠𝐚 𝐒𝐞𝐫𝐢𝐞𝐬 ⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎⁎ She is shy He is outspoken She is clumsy He is graceful...
1.1M 28.9K 41
While moonlighting as a stripper, Emery Jones' mundane life takes a twisted and seductive turn when she finds herself relentlessly pursued by reclusi...
2.2M 127K 44
"You all must have heard that a ray of light is definitely visible in the darkness which takes us towards light. But what if instead of light the dev...
3K 69 47
this book is about kdramas on crack also it is pure memes