(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đ...

By MinMinn0512

35.7K 3.1K 484

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Nguồn: Truyện full Reup-Chuyển ver VMIN Begin: 17/04/2022 End: 22/11/2022 More

Đôi lời mở đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196 ~ End
pr fic mới

Chương 8

216 22 3
By MinMinn0512

Thạc Trấn nheo mắt hỏi với vẻ mặt không tin, "Thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua cậu đã làm những gì hả?"

Chí Mẫn vốn không có khiếu nói dối, bị Thạc Trấn ép hỏi một hồi, càng thêm lóng ngóng không biết nên phải nói gì.

Thạc Trấn tinh mắt thoáng thấy vết đỏ tròn như quả dâu tây trên cổ bạn. Trố mắt, kinh ngạc thốt lên, "Chí Mẫn, cậu.... Cậu có bạn trai?"

"Mình đâu có?"

"Gạt người! Vậy cậu nói xem, cái dấu này từ đâu có?" Thạc Trấn kích động chỉ tay vào cổ Chí Mẫn.

Thấy Chí Mẫn mờ mịt như chẳng biết gì, Thạc Trấn vội lục trong túi xách ra cái gương nhỏ nhét vào tay Chí Mẫn, "Cậu tự xem đi."

Mở gương ra, nghiêng mặt sang một bên Chí Mẫn mới thấy rõ vết tích in trên cổ.

'Bùm..." Mặt Chí Mẫn bỗng chốc đỏ tới mang tai.

Sáng nay lúc vào nhà tắm vệ sinh, có lẽ do vội quá nên cậu cũng không để ý tới nó.

"Cái này.... Mình sơ ý cào trúng." Chí Mẫn cắn môi, không dám nhìn tiếp nữa. Vội vội vàng vàng kéo cao cổ áo để che đi dấu vết kia.

"Vậy bây giờ cậu cào lại một cái nữa cho mình xem xem." Thạc Trấn cất gương vào, rồi giúp Chí Mẫn chỉnh cổ áo lại ngay ngắn.

Thấy sắc mặt Chí Mẫn là lạ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng, "Chí Mẫn, có phải ai đã ức hiếp cậu không?"

Bởi vì, cậu vốn không hề có dáng vẻ hạnh phúc của người đang yêu nên có, mà ngược lại thái độ như muốn trốn tránh chột dạ.

Chí Mẫn biết không thể gạt được Thạc Trấn, chỉ mím môi, "Không ai ức hiếp mình cả, là bản thân mình xảy ra chút vấn đề."

Đang suy nghĩ xem nên làm sao để kể rõ hết mọi chuyện với Thạc Trấn, thì bạn học cùng lớp Bạch Miểu Miểu đi tới.

"Phác Chí Mẫn, cậu lợi hại thật! Nghe ba mình nói, số tiền mà ba cậu mượn của công ty nhà mình đã trả xong hết rồi. Ba mươi vạn đó đối với gia đình cậu mà nói, nó chẳng phải là con số nhỏ. Ba cậu nói tiền đó là do một tay cậu kiếm về, mình thật tò mò muốn biết cậu kiếm được nó từ đâu nha?" Bạch Miểu Miểu đỏng đảnh ngạo mạn ra dáng cô chủ con nhà giáu có, "Chỉ dựa vào công việc bán thời gian kia của cậu, e là có làm đến rục xương thì hoa hồng cũng chưa được tới số tiền đó."

Giọng cô ta oang oang như chốn không người, nhất thời các bạn học ai nấy cũng nghe thấy, liền tò mò xoay đầu lại nhìn.

Bạch Miểu Miểu xưa nay luôn thích châm chích Chí Mẫn, bởi vì Chí Mẫn luôn phớt lờ không thèm để ý tới cô ta.

Thạc Trấn ngược lại cười lạnh ra tiếng, "Bạch Miểu Miểu, cậu lại tới khoe khoang cái mác tiểu thư của cậu nữa à. Nhà Chí Mẫn trúng số độc đắc cũng chọc ghẹo tới cậu ư?"

"Trúng số độc đắc?" Bạch Miểu Miểu cười nhạo một tiếng, nhìn sang Chí Mẫn nói, "Tôi nghe nói dạo này rất thịnh hành việc sinh viên nghèo 'bán xuân'*. Chí Mẫn, chẳng lẽ cậu cũng làm việc này?"

Sắc mặt Chí Mẫn lập tức trắng bệch, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chiếu tướng của Bạch Miểu Miểu.

Kim Thạc Trấn liếc nhìn Chí Mẫn, rồi nhìn trở lại Bạch Miểu Miểu, "Hơ, không 'theo đuổi' được đàn anh Mộ khóa trên, liền tới đây vu oan hãm hại Chí Mẫn hả? Cũng khó trách đàn anh Mộ khóa trên chỉ thích Chí Mẫn, còn cậu thì ngay cả nhìn cũng chẳng thèm ngó lấy một cái."

"Cậu...." Bạch Miểu Miểu bị Thạc Trấn nói trúng tim đen, mặt liền biến sắc, tức giận quơ lấy cuốn sách trên bàn tính ném sang hướng Thạc Trân.

Chí Mẫn tinh mắt giữ lại tay cô, không tự cao cũng không khiêm nhường nhìn cô nói, "Đủ rồi! Sắp tới giờ học rồi, tôi không muốn giằng co với cậu nữa!"

Chí Mẫn có thể nhẫn nhịn Bạch Miểu Miểu khi dễ mình, nhưng tuyệt đối không cho cậu ta đụng vào bạn của cậu.

Bạch Miểu Miểu biết rõ tính cách Chí Mẫn, bình thường không nổi giận thì sao cũng được, nhưng một khi tính ương bướng nổi lên thì không thể xem nhẹ được.

Bèn ngượng ngùng rụt tay lại, hung ác trợn mắt nhìn hai người một cái mới xoay người bỏ đi.

Bạch Miểu Miểu đi rồi, chung quanh khôi phục lại yên tĩnh.

Thạc Trấn nặng nề nhìn Chí Mẫn nhưng không lên tiếng, tựa như đang đợi cậu thành thật khai báo.

Chí Mẫn biết có giấu nữa cũng không được, đành rũ mắt nói, "Bạch Miểu Miểu nói không sai...."

Thạc Trấn cả kinh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chí Mẫn với vẻ mặt không thể tin.

"Mẫn Mẫn, cậu biết mình đang làm gì không?" Thạc Trấn hiểu rất rõ Chí Mẫn, luôn tự trọng giữ mình, kiên cường độc lập, dù cho cuộc sống có gặp nhiều trắc trở khó khăn đi nữa, cũng không thể nào lung lạc được cậu.

Cậu biết, Chí Mẫn bây giờ đã đi đến bước đường cùng rồi....

Chí Mẫn mở quyển sách ra, không trả lời Thạc Trấn, chỉ yếu ớt mở miệng: "Đối phương là Kim Tại Hưởng."

Kim Thạc Trấn lại lần nữa kinh ngạc há to miệng, ngay sau đó vô cùng lo lắng, "Nhưng cậu làm vậy, không phải cũng đồng nghĩa mất đi tư cách để yêu anh ta sao? Chí Mẫn, cậu có nghĩ tới chưa, Kim Tại Hưởng sẽ hiểu lầm cậu thì làm sao đây?"

Sao cậu lại không biết?

Anh cho rằng ai cậu cũng có thể lên giường, cho cậu là loại người giỏi mưu mô tính toán.....

Nhưng....

"Trấn Trấn, mình vốn không có lựa chọn nào khác." Chí Mẫn rốt cuộc ngẩng đầu lên, thê lương nhìn Kim Thạc Trấn, khổ sở cười một tiếng, "Thật ra thì, số mạng mình cũng không tệ lắm. Vì người đó, ít ra vẫn là anh, không phải là người khác."

Như vậy, cậu đã rất cảm ơn ông trời!

***

Sau khi tan học về nhà, cha lái xe cho Bạch gia vẫn chưa về. Chí Mẫn làm cơm rồi đưa đến bệnh viện, ở lại với Mẫn Doãn Kì đến tận khuya mới về nhà.

Điện thoại di động cả ngày vẫn nằm im thinh.

Cậu vốn muốn gọi điện hỏi xem sánh mình có đánh rơi ở chỗ đó hay không, nhưng cuối cùng ấn số xong lại xóa đi. Trừ những lúc anh gọi cậu tới, ngoài ra bọn họ thật không nên có chút liên quan mới đúng. Cậu không muốn để anh lầm tưởng cậu là người luôn gây phiền phức.

Khi về đến nhà, Phác Thế Minh đã ăn cơm xong, ngồi cười tít mắt đợi cậu về.

"Cha, sao còn chưa ngủ?"

"Chờ con đấy. Sao rồi? Tối qua Kim tổng có vui vẻ hài lòng không?"

Phác Thế Minh không khác gì như người dẫn khách, Chí Mẫn không muốn nổi giận, chỉ ngồi xổm người xuống đổi giày, coi như không nghe thấy lời cha mình.

"Tối nay Kim tổng không tìm con à? Đợi mãi không thấy cậu đáp lại, Phác Thế Minh tiếp tục hỏi sang câu khác.

"Cha!" Chí Mẫn đứng dậy nhìn cha mình.

Người làm cha không lo hỏi thăm tình trạng của con mình, cũng chẳng hỏi thăm việc học hành của cậu ra sao, lại đi quan tâm cái chuyện mà cậu không thể nào mở miệng nói ra....

Lòng dạ Chí Mẫn nặng nề lạnh lẽo.

"Cũng phải, cũng phải, đàn ông mà, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi." Phác Chí Mẫn đổi giọng nói.

"Không còn gì nữa, con đi ngủ trước đây." Chí Mẫn cảm thấy quá mệt mỏi.

Phác Thế Minh gật đầu một cái, "Cũng tại con không khôn khéo, thì sao có thể giữ được chân đàn ông. Phải cố gắng hơn nữa, nếu được đến nhà họ Kim ở luôn thì càng tốt."

Ngay cả nghe thôi Chí Mẫn cũng không còn hơi sức để nghe tiếp nữa, đóng cửa lại sau đó mệt mõi ngã phịch xuống giường.

***

Thời tiết buổi sáng quả thật rất tốt, không khí vô cùng trong lành mới mẻ.

Chí Mẫn ngây ngất hít sâu một hơi, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hăng hái nhìn yên sau chiếc xe đạp chất đầy sữa tươi.

"Sữa tươi đến!" Mỗi khi đi qua một cửa nhà nào đó thì sẽ nghe được tiếng cậu thanh thúy mời chào.

Lúc đến cổng lớn nhà họ Kim, đang tính nhấn chuông thì cửa lớn bị người từ bên trong kéo ra. Dì giúp việc xách theo giỏ bước ra ngoài, thấy Chí Mẫn bà liền cười tươi rói, "Tiểu Mẫn, thật đúng giờ nha!"

"Dì à, chào buổi sáng! Kim phu nhân vẫn chưa dùng bữa sáng chứ ạ?" Chí Mẫn vừa hỏi vừa lấy ra một chai sữa tươi mới toanh nóng hổi.

"Vẫn chưa, đang chờ đấy. Nhưng hôm nay phải lấy thêm hai chai nữa."

"Có khách ạ?" Chí Mẫn vội vàng lấy thêm hai chai.

Dì giúp việc cười nói, "Không phải khách đâu. Là cậu chủ hôm qua ngủ lại nhà. Bởi vì sáng nay bà chủ sắp xếp cho cậu chủ xem mắt."

Xem mắt?

Chí Mẫn chết đứng một giây, lồng ngực không kiềm chế được thót lại, co rút thật khó chịu. Nhưng, cậu có tư cách gì để ý đến chuyện của anh?

Ôm bình sữa tươi đang tính giao cho dì giúp việc, thì dì lại khoát khoát tay, "Hay là cháu mang vào đi, bà chủ nói lâu rồi không có gặp cháu. Dì đang tính đi ra ngoài mua thức ăn, đã trễ lắm rồi."

Chờ dì giúp việc đi Chí Mẫn mới ôm ba chai sữa tươi đi vào sân.

***

Chí Mẫn vừa liếc mắt liền thấy anh đang ngồi cạnh bàn ăn ngoài trời.

Dáng vẻ anh hoàn toàn không giống như những lần trước cậu nhìn thấy, sáng sớm anh chỉ mặc bộ đồ mặc nhà thoải mái.

Tia nắng ban mai sáng ngời mỏng manh từ trên cao hắt xuống, toàn thân anh như được dát vàng óng ánh, Chí Mẫn thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.

Khi thấy rõ ràng cô gái ngồi đối diện, Chí Mẫn bỗng chốc kinh ngạc không thôi. Không ngờ là Bạch Miểu Miểu! Cả hai đang xem mắt?

Đứng xa cả ngoài mười mét, Chí Mẫn vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện rất vui vẻ. Vậy có nghĩa là, anh rất hài lòng về Bạch Miểu Miểu? Tuy gia thế cùng bối cảnh của Bạch Miểu Miểu không bằng Kim Tại Hưởng, nhưng cũng rất có chỗ đứng trong cái thành phố này.

Bọn họ.... Mới chân chính thức là người cùng một thế giới....

Đôi tay nhỏ bé đang bê sữa của Chí Mẫn hơi cứng lại. Hít một hơi thật sâu mới cất bước đi qua.

"Đây là sữa tươi bà chủ cần ạ!"

Giọng nói trong trẻo quen thuộc đột ngột vang lên. Kim Tại Hưởng vội ngẩng đầu, lúc thấy cậu thì mắt anh hơi chùng xuống, thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Cậu ấy, sao lại ở đây?

Lần trước tìm cậu đã là chuyện hơn nửa tháng trước, bây giờ xuất hiện ở đây là muốn nhắc nhở anh cái gì sao? Bởi vì mèo nhỏ này không hẳn đơn thuần như nhìn bề ngoài.
----------------------------------------------------
#Min

Continue Reading

You'll Also Like

10.6K 509 17
Tác giả: Thần Luyến Phong Edit: Tiểu Nhiên Thể loại: NP(1x7), hài bựa, xuyên, thanh thủy văn, HE Chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả ;-;
2.4M 138K 46
"You all must have heard that a ray of light is definitely visible in the darkness which takes us towards light. But what if instead of light the dev...