[Longfic][END][KaiYuan]Stand...

By phuongautumn

149K 9.8K 588

Title: Stand By You Au: Candy~W Pairing: Khải Nguyên Thể loại: Học đường, ngọt Tình trạng: Hoàn rồi a~ More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18
Chap 19
Chap 20
Chap 22
Chap 23
Chap 24
Chap 25
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 29
Chap 30
Chap 31
Chap 32
Chap 33
Chap 34
Chap 35
Chap 36
Chap 37
Chap 38
Chap 39 - END
Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 2
Tản mạn một chút về SBY
Phiên ngoại 3
Phiên ngoại: Hỏi đáp Khải Nguyên

Chap 21

2.8K 200 9
By phuongautumn

Dương Tú Kỳ tựa lưng vào thành ghế, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính. Cô vừa có một buổi hẹn với bạn trai mình, người cách đây vài phút còn ngồi ở ghế đối diện nay đã rời đi. Hai người đã có một cuộc nói chuyện dài, cũng không phải nghiêm trọng gì, chỉ là mấy ngày qua hai người đã cho nhau thời gian suy nghĩ, cuối cùng cũng đã gặp nhau để nói ra hết những khúc mắc trong lòng. Anh ấy đã xin lỗi cô về việc vừa rồi, nói rằng không nên can thiệp vào khoảng riêng tư của cô quá sâu, ai cũng có những bí mật của mình mà. Người kia đã về trước vì trong nhà có việc đột xuất, còn cô vẫn ngồi đây suy nghĩ vài việc. Tính ra thì hai người cũng yêu nhau được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nghĩ lại một chút, tình yêu của hai người khá là đặc biệt. Người theo đuổi đầu tiên là cô, khi ấy cô là học sinh lớp 10, anh lớp 11. Vì ấn tượng anh chàng đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường nên ngày nào cô cũng đứng đợi ở cửa lớp hoặc bên ngoài phòng tập để đưa quà hoặc thư cho anh. Bạn bè đều bảo cô thật ngốc, ai đời lại cọc đi tìm trâu, như vậy thì mất giá quá! Cô chỉ cười, thời đại này còn phân biệt cọc với trâu sao, thích thì nhích, vì sao cứ phải ôm cây đợi thỏ làm gì?

Có câu "nước chảy đá mòn", phải đến 1 năm sau, khi cô học lớp 11 và anh ấy lên lớp 12 thì tình cảm của cô mới nhận được hồi đáp. Và thế là họ yêu nhau cho đến bây giờ.

Cầm túi xách rồi đứng dậy, cô nghĩ mình ngồi cũng chán rồi, nên đi ra ngoài dạo một chút cho thư thái. Không phải đã làm lành rồi sao? Tâm trạng cô nên vui vẻ, nhẹ nhõm mới phải chứ, vì sao lại cảm thấy nặng nề như thế này? Trời đã trở lạnh, gió từng đợt quất vào mặt nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì hết, lại mong gió thổi mạnh nữa để xua đi cái âm u trong lòng cô.

- Á!!!

Cư nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật thế này lại có cướp. Dương Tú Kỳ thấy túi xách bị giằng khỏi tay, rồi sau đó chỉ nghe tiếng rồ ga của xe mô tô phóng đi, mọi việc xảy ra vô cùng chớp nhoáng. Người đi đường tốt bụng lại hỏi han nhưng cô không nghe được tiếng gì cả. Trong túi có điện thoại, một chiếc ví với chút tiền và vài giấy tờ tùy thân có thể đi làm lại được, ngoài ra còn vài phụ kiện linh tinh, nhưng cái chính, chiếc túi ấy là do người yêu của cô tặng kỉ niệm 4 năm yêu nhau vài tháng trước. 

__

Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, bây giờ cũng hơn 9 rưỡi, anh đang trên đường đến trường để lấy thêm giấy vẽ. Nhớ lại đêm qua, anh lại không nén nổi bật cười. Vốn không quen ngủ chỗ lạ, cộng thêm cũng không quen ngủ với người khác nên anh chắc mẩm cả đêm chắc sẽ nhìn trần nhà tối đen cho đến sáng thôi. Vương Nguyên thì ngược lại, cậu chỉ cần nằm xuống rồi vài phút sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều. Đúng là dễ ngủ thật! Quay sang bên trái, anh chỉ thấy thấp thoáng mái tóc đen của cậu (Vương Nguyên quay mặt vào trong tường), bàn tay vô tình đụng trúng chiếc gối ôm cậu ngăn giữa để lỡ như theo thói quen quẫy đạp lung tung, nếu chạm trúng gối thì còn biết đường dừng lại. Cảnh tượng này làm anh nhớ tới bộ phim "Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài", hai người họ chẳng phải cũng ngủ mà ngăn giữa một chiếc gối thế này còn gì. Mà cậu cũng chỉ giỏi chống chế, một khi đã ngủ say, muốn lăn đi lăn lại thế nào làm sao có thể kiểm soát được, có cái gối này cũng chỉ là tượng trưng thôi.

Trở đi trở lại mấy lần, hai mắt vẫn là thao láo. Tuấn Khải cố nhắm mắt đếm cừu, cầu mong mình chỉ cần chợp mắt được một hai tiếng là được rồi thì "bịch", nếu như anh không nhầm thì...Vương Nguyên đang gác một chân lên người anh, tay ôm chặt gối ôm dụi đầu vào nó. Thế này thì anh hết đường ngủ rồi, Vương Nguyên, tướng ngủ của cậu ấy đúng là xấu thật. Đã thế không biết nằm mơ cái gì mà luôn miệng "Hột xoài...hột xoài của con...", Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười đẩy chân cậu xuống nhưng mèo lại hoàn mèo, vài giây sau cái chân lại bắc ngang lên người anh. Đành từ bỏ thôi.

Ơn trời, khoảng hơn 2 giờ sáng cậu đã biết thân biết phận mà ôm gối ngủ quay mặt sang bên kia, trả lại tự do cho anh. Tuấn Khải thở phào, chắc cũng do mệt quá nên mới thiếp đi đến gần sáng. Lúc tỉnh dậy là hơn 5 giờ, anh đứng dậy thay đồ rồi tìm bút giấy viết cho cậu vài dòng. Đáng lẽ còn một câu "Tướng ngủ của cậu quả thực rất xấu, Vương Nguyên" nhưng sau rồi anh lại gạch mất. Điều này nên mỗi mình anh biết là được, cũng nên chừa cho cả hai chút mặt mũi.

- Á!!!

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một tiếng kêu, Vương Tuấn Khải ngẩng lên thì thấy có một chiếc xe máy vội rồ ga chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã biến mất trên con đường. Nhìn lại thì thấy cô gái kia có điểm quen quen, anh ngạc nhiên, đó chẳng phải là chị - Dương Tú Kỳ sao?
Băng qua đường, anh vội chen qua mấy người đang đứng quanh hỏi han chị. Mặt mũi Tú Kỳ trắng bệch, có vẻ như chưa tin là mình vừa bị cướp. Dùng mọi cách để diễn tả anh là người quen của cô cho những người còn lại hiểu, Vương Tuấn Khải kéo tay cô ra khỏi đám đông. Cô vẫn chưa lấy lại hồn phách, cứ để cậu con trai mình còn chưa nhận ra là ai kéo đến nơi nào đó. Anh chẳng còn cách nào khác, ngôi trường cũng gần trước mặt rồi, lấy chìa khóa mở cổng sau vào trường. Nơi này khá yên tĩnh, có lẽ chị cần phải bình tĩnh lại.

~~

- Vương Nguyên, hôm qua vì có chuyện gấp nên không thể đến sinh nhật cậu được. Đây là quà của tớ, chúc mừng sinh nhật muộn nhé!

Cẩm Tú - cô nàng bí thư của lớp giơ hộp quà buộc nơ xanh trước mặt cậu, nở nụ cười tươi nhất có thể. Vương Nguyên nói cảm ơn, lại còn trách cô bạn khách sáo quá làm gì rồi cũng nhận lấy hộp quà. Như nhớ ra điều gì, cậu mới mở cặp rồi lấy ra vài gói kẹo.

- Cái này là mẹ tớ chuẩn bị cho những bạn hôm qua không đến được, mọi người ăn ngon miệng nhé, chia cho các bạn khác ăn cũng được.

Cả lớp chỉ cần nhìn thấy đồ ăn thì không kiêng nể gì nữa, nhất là mấy tên con trai nhanh chân chạy lại xâu xé mấy gói kẹo trên tay cậu. Mẹ Vương Nguyên quả là tâm lí mà, những người không đến vẫn có lộc ăn, chỉ là...bị xâu xé hơi nhiều thôi.

- Ngọc Nhi, hôm qua cậu trên đường về ổn chứ? - Vương Nguyên xuống bàn gần cuối hỏi thăm cô bạn.
- À...tất nhiên là không sao rồi. Cảm ơn cậu vì đã quan tâm.
- Có gì đâu. Mẹ tớ nhờ chuyển lời đó mà, hôm qua cũng chỉ vì lo cậu về muộn sẽ bị mắng...
- Ê Vương Nhị Nguyên! Đã mở quà của đại ca chưa?

Dịch Dương Thiên Tỉ từ đâu nhảy ra choàng vai bá cổ Vương Nguyên kéo đi mất, Ngọc Nhi chỉ nghe loáng thoáng "vẫn chưa...ngủ sớm mà..." là thôi. Hóa ra cậu ấy còn chưa mở quà, cô cũng đang định hỏi cậu nghĩ sao về món quà của mình. Sinh nhật Vương Nguyên, Ngọc Nhi đã chuẩn bị quà từ một tháng trước, là một chiếc khăn quàng cổ cô tự tay đan. Nhưng sẽ không bao giờ Ngọc Nhi thú nhận mình đã đan chiếc khăn đó đâu, trừ khi...

- Tao cam đoan mày sẽ khóc thét lên khi mở quà của tao ra, nó rất hữu dụng đó nhá! - Thiên Tỉ lấy tay ra chém gió nhiệt tình.
- Ok, tao sẽ xem quà của mày hữu dụng đến mức nào. Giờ thì thả tao ra, vào học rồi đấy!

Mà sau này Vương Nguyên phải cắn răng mà thừa nhận rằng, quà của tên Thiên Tỉ chết tiệt đó rất hữu dụng. Vâng, là bỉm dành cho trẻ nhỏ ạ.
..

Vương Nguyên nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, hít một hơi sâu rồi đi về phía sau trường. Không sai, chiếc chìa khóa đó là Vương Tuấn Khải để trong hộp quà, này là có ý bắt cậu phải nhận rồi đến đây chơi với anh thường xuyên sao? Có cần thiết không? Chẳng phải cậu đã nói rõ rồi à, nếu gặp nhau thì ở ngoài cũng được, vì sao cứ phải chỗ này. Xui xẻo nếu như bị phát hiện, anh thì không nói, cậu có khi bị đứng trước trường chứ chẳng chơi. Sao Tuấn Khải cứ muốn làm khó cậu thế này?

Cổng không khóa, tức là anh vẫn còn ở đây rồi. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chỉ biết há hốc mồm không nói nên lời. Đó chẳng phải...chẳng phải anh và...người con gái kia...Dương Tú Kỳ sao? Hai người...

Đang hôn nhau?

Chìa khóa trên tay cậu rơi xuống đất nhẹ bẫng. Vương Nguyên xoay người bỏ chạy. A~ Thì ra đưa chìa khóa cho cậu để muốn cậu nhìn thấy cảnh này đây.

-End chap 21-

Continue Reading

You'll Also Like

1.5K 160 7
Tháng mười một hứa hẹn sẽ rất lạnh lẽo. Pairing: Hendery × Xiaojun Author: aishjinjaa Translator: Eirlys. Beta-er: annsplace_ ____________ - 270820...
139K 10.5K 55
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
7.8K 410 12
Nghiêm Hạo Tường x Hạ Tuấn Lâm Lãnh đạm, ôn nhu, lính bắn tỉa x Tâm cơ, chiếm hữu, điệp viên " Thế giới này vốn là địa ngục trần gian, tôi và em đều...
194K 7.4K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...