𝘵𝘢𝘦𝘬𝘰𝘰𝘬 | cậu Hanh và...

Von -phwlyn

18.3K 1.4K 252

Người luôn tỏa sáng như ánh mặt trời không phải chỉ có một mình hắn, em cũng là ánh mặt trời của hắn. Cả em v... Mehr

1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
13.
14.
15.
17.
18.
19.

16.

626 64 25
Von -phwlyn

Kể từ ngày hôm đó, cả Thái Hanh và Chính Quốc đều để ý đến từng hành động của bà Liên. Hắn và em cũng đã lén đổi thứ thuốc chết người kia bằng những viên thuốc bổ trông giống hệt mấy viên thuốc cũ. Có lẽ bởi vì điều này mà bà Liên đã nhận ra sức khỏe của ông Kim đang dần dần tốt lên. Đáng lẽ ra giờ này ông phải nằm liệt trên giường rồi mới phải?!

Thấy có điều bất thường, ngay buổi tối hôm đó, nhân lúc cả Kim gia không còn bất cứ động tĩnh gì, bà ta bèn khoác áo ra ngoài đi đâu đó. Thái Hanh và em từ sau cánh cửa nhà bếp bước ra, cả hai đã canh đúng giờ mà em thường thấy bà Liên ra ngoài để chờ sẵn ở đây. Hắn nhìn theo bước chân vội vã của bà Liên, bà ta cứ như vậy đi thẳng về phía trước, không để ý đến mọi thứ xung quanh, cũng không thèm quay đầu nhìn lại, trong lòng có lẽ đã đinh ninh rằng chẳng còn ai thức vào giờ này.

Hắn nắm tay em kéo theo, lặng lẽ đi phía sau.

Đi một hồi, bà ta ra đến tận ngoài chợ, bà Liên dừng lại trước một con hẻm nhỏ, lúc này mới nhìn ngang liếc dọc kiểm tra xung quanh.

Thái Hanh vội kéo em vào góc tường gần đó, cả người mình ép sát vào em. Em bị hắn bất ngờ làm vậy bèn giật mình nhìn lên thì đụng phải sống mũi cao thẳng của hắn. Hắn vẫn hé mắt chú ý đến bà Liên nên không thấy được khuôn mặt đỏ bừng của người nhỏ bên dưới.

Bà Liên khi không thấy điều gì bất thường liền đi nhanh vào con hẻm tối om đó, hắn và em cũng đi theo, cố gắng không phát ra tiếng động.

Con hẻm này khá nhỏ, hai người đi sát vào nhau may ra còn có thể đi được, nhìn từ ngoài vào chỉ nghĩ nó là một nơi bẩn thỉu dành cho những tên ăn mày. Nhưng thật sự lại không phải như vậy. Chỗ này sâu và dài hơn những gì hắn và em nghĩ, họ đi theo bà Liên từ nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy ngõ cụt đâu cả, không những thế còn chẳng có thứ gì trong này kể cả rác mà chỉ là hai bức tường xây bằng đất lạnh lẽo hai bên.

Một lát sau, bà Liên bất chợt quành sang trái làm cả hắn và em đờ người ra vài giây. Cái hẻm nhỏ thế này còn có thể chứa thêm một lối khác à? Cả hắn và em liền đi sang bên trái theo hướng của bà Liên thì không khỏi sững sờ.

Trước mắt cả hai là một cái nghĩa trang, xung quanh bao trùm bởi một bầu không khí yên tĩnh, lạnh ngắt. Những ngôi mộ được người ta đắp lên một cách sơ sài, cái thì cao cái thì thấp. Từng cơn gió lạnh thổi qua như lời ai đó đang thì thầm, thủ thỉ bên tai. Chính Quốc run rẩy định níu lấy vạt áo Thái Hanh phía trước thì hắn đã nhanh hơn một nhịp mà vòng tay ra sau nắm chặt tay em, giọng nói vẫn đều đều.

"Quốc, em nhớ phải luôn đi bên cạnh tôi."

Em bị hắn làm cho mềm nhũn, hắn vẫn còn nhớ em sợ những nơi như thế này. Ngày trước vào hôm đám tang bà Kim, mọi người đều đến nghĩa trang, chỉ có em là phải ở nhà. Dù rất muốn đi cùng nhưng em biết, bản thân vốn đã rất sợ những nơi nhiều âm khí như này, đến đó nhất định sẽ gây phiền phức cho mọi người.

Em giữ chặt tay hắn, hơi ấm từ nơi đó như lan tỏa và sưởi ấm khắp trái tim em. Nhìn vào vài sợi tóc rối đang bay bay trên đầu hắn, em khẽ mỉm cười.

"Dạ, em nghe cậu."

Hắn và em vẫn cố gắng không để mất dấu bà Liên phía trước. Đi vào một nơi hoang vu như thế này nhưng bà ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Ngược lại còn rất bình tĩnh bước sâu vào bên trong như thể đã đi qua đi lại chỗ này rất nhiều lần rồi. Đến gần cuối đường, bà lại rẽ sang phải, hướng đến một căn nhà nhỏ trong góc tối đang le lói ánh đèn dầu. Nhìn bên ngoài căn nhà này chỉ như một cái chuồng nuôi gà của mấy gia đình giàu có vì nó to hơn những cái chuồng bình thường. Quanh nhà còn được bao bọc bởi mấy lùm cây rậm rạp và tiếng cóc nhái rôm rả.

Một nơi sởn da gà thế này mà vẫn có người có thể sinh sống sao??

Đợi khi bà Liên đã vào bên trong, cả hai mới cẩn thận tìm một nơi kín đáo mà nhòm vào từ ô cửa sổ đã bám đầy mạng nhện trên tường.

Bà Liên lúc này đang ngồi đối diện với một ông lão râu tóc dài lơ phơ, trên người chỉ mặc một bộ đồ bẩn thỉu, rách rưới như nhặt ở ngoài bãi rác về. Bà ta vừa ngồi xuống đã vứt hộp thuốc lên bàn, trừng mắt quát vào mặt người kia.

"Sao ông nói loại thuốc này nếu để càng lâu thì càng có tác dụng nhanh cơ mà?! Ông già kia uống vào chẳng hề hấn gì nữa rồi!"

Ông lão kia ngước lên nhìn bà một chút rồi lại nhìn xuống hộp thuốc, không nhanh không chậm liền lên tiếng.

"Tôi đã bao giờ nói dối bà chưa?"

"Nhưng ông ta chẳng có vấn đề gì nữa, thậm chí còn ngày càng khỏe mạnh. Chả lẽ tôi lại tráo thuốc rồi đem đến đây đổ oan cho ông??!"

Ông lão trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu thở dài, lấy trong người ra một cái túi màu đỏ. Bà Liên vừa nhìn thấy cái túi định nhanh chóng giật lấy thì người kia đã rụt tay về. Bà giương ánh mắt tức giận nhìn ông lão trước mặt, ông chỉ im lặng nhìn bà rồi ậm ừ nói.

"Bà... có thể ngừng được chưa?"

Câu hỏi không đầu không đuôi của ông làm hắn và em không khỏi khó hiểu, chỉ biết cau mày nhìn nhau. Nhưng bà Liên có vẻ như hiểu được ý mà người đàn ông kia muốn nói, bà ta chỉ dưng dửng đáp lại.

"Tôi vẫn chưa có được thứ tôi muốn."

"Bà còn định như vậy đến bao giờ?!!"

Ông lão như không thể chịu đựng thêm nữa, đứng bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt bà Liên.

"Tôi đã làm theo hết những gì bà muốn rồi cơ mà. Đến cả việc có thể giết người như này cũng giúp bà. Bà còn muốn gì ở gia đình nhà người ta nữa??!"

"Thái Hanh."

Hắn có chút giật mình vì tên mình bị gọi bất chợt, em cũng rùng mình mà cắn chặt môi. Ông lão kia nghe đến đây thì mở to mắt nhìn bà Liên, ngón tay cứ run run giơ lên giữa không trung. Bà Liên lại bình thản nói tiếp, trong giọng điệu còn thêm chút hân hoan, phấn khích.

"Cậu ta thực sự rất hấp dẫn, từ gương mặt, mùi hương và giọng nói ấy nữa. Tôi muốn Kim Thái Hanh thuộc về tôi."

Cả hai ở bên ngoài đều có cùng vẻ mặt như ông lão kia lúc này. Hoang mang có, đứng hình có, khó chịu có và riêng Thái Hanh thì thêm phần ghê tởm.

"Bà...bà..."

"Sao bà có thể có suy nghĩ đó với cậu Kim hả? Bà..."

"Sao lại không được? Tôi là mẹ kế của Hanh, là người không cùng huyết thống với Hanh. Đợi đến khi lão già kia xuống mồ, tôi sẽ có thể danh chính ngôn thuận đến với Hanh rồi. Chúng ta sẽ sống cùng nhau, thức dậy cùng nhau, ăn cùng nhau và cùng sinh ra những đứa bé thật xinh đẹp."

Bà ta vừa nói vừa tủm tỉm cười, trong đầu vẽ ra hàng ngàn cảnh tượng hạnh phúc viên mãn của cả bà và hắn.

Còn Thái Hanh ở ngoài này thì đang được Chính Quốc ân cần vuốt lưng cho vì buồn nôn đây.

"Vậy bà coi tôi là gì của bà hả bà Liên..?"

Giọng người đàn ông kia nghẹn ngào như có ai bóp chặt. Vì trong đêm tối nên không nhìn rõ gương mặt ông ta nhưng từ ánh đèn dầu trên bàn, hắn và em vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt rưng rưng cùng vài giọt nước mắt rơi lướt qua bộ râu dài.

Chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt ấy, em lại cảm nhận được sự thê lương, thất vọng mà người đàn ông kia đang phải gánh chịu.

Bà Liên quay sang lạnh lùng nhìn ông lão, buông một câu vô tình.

"Nói đến đó rồi mà ông vẫn không hiểu sao? Ngày đó tôi cưới ông cũng chỉ vì bị bắt ép, trước giờ tôi chưa từng có tình cảm với ông. Cảm ơn ông vì đã giúp tôi đến nước này nhưng chắc chắn ông sẽ không thể quay đầu lại được nữa đâu. Nên nhớ nếu như bị phát hiện thì cả ông và tôi đều không thoát được, biết điều thì ngoan ngoãn mà nghe theo tôi đi."

Bà ta nói xong bèn giật lấy túi thuốc trên tay ông rồi xoay người đi mất. Người đàn ông kia cứ đứng đó, thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt, từng giọt nước mắt vẫn rơi lả chả. Một lúc sau mới cầm miếng vải áo đã sờn màu đang mặc trên người lên lau. Ông lão đi ra phía cửa, nhìn theo bóng dáng bà Liên đã khuất dần phía xa sau đó đành ngậm ngùi quay vào nhà.

Ông cố di chuyển chiếc cửa gỗ cũ kĩ khỏi viên gạch kê bên dưới, khi đã đẩy ra được và chuẩn bị đóng cửa thì lại bị bàn tay của ai đó chặn lại. Ông vội nhìn lên, hóa ra không phải chỉ có một người.

Thái Hanh tay nổi đầy gân áp lên cánh cửa, đằng sau là Chính Quốc đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn ông lão. Hắn thở hắt ra một hơi, gằng giọng nói với ông.

"Từ từ đã ông chú."

----------

Cuối năm rồi mới up được, thật sự xin lỗi các cậu vì sự chậm trễ này. Mình đã nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người từ chiếc fic đầu tay này và mình rất vui vì điều đó🥰

Mong rằng trong năm mới này mình sẽ có thể chăm chỉ hơn, có thêm nhiều kinh nghiệm để cải thiện văn phong và sớm hoàn thành bộ này🥺

Cuối cùng, mình chúc mọi người có một năm mới an khang, thịnh vượng, tiền tài như ý mà người đang để ý cũng có ý :>> quan trọng là lúc nào cũng có trên môi nụ cười thật xinh đẹp.

Cảm ơn mọi người rất nhiều trong năm vừa rồi và mong chúng ta sẽ lại cùng nhau bước xa hơn nữa trong năm tới nhé

Weiterlesen

Das wird dir gefallen

37.8K 5K 39
KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ĐỜI THẬT Nhạy cảm thì lướt qua đừng đọc Thanks!
34.2K 3.7K 68
hành trình cua lại Crush của bé Tình sĩ
484K 40.3K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
343K 29.1K 66
Truyện đã hoàn: 57 chương + 7 ngoại truyện + HE. --- Không phải tổng tài ác ma và tiểu kiều thê của anh ta, ở đây chỉ có siêu phẩm bom tấn kể về cuộc...