[EDIT/FULL] LÀM NŨNG VỚI LÃO...

Autorstwa hanthy915

874K 57.4K 3.9K

🍬 Tên khác: Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Lão Đại Tàn Tật 🥨 Tác giả: Đường Tô 🥨 Nguồn: Tấn Giang 🥨 Th... Więcej

VĂN ÁN
Chương 1: Anh... ngủ chưa?
Chương 2: Đây là... nuôi mèo ư?
Chương 3: Con quái vật xấu xí này là ai đây?
Chương 4: "Chẳng lẽ muốn tôi mớm cho à?"
Chương 5: Song tu đúng chỗ
Chương 6: Ăn cháo đi~
Chương 7: Tôi phải trở thành bá chủ mỹ thực
Chương 8: Hội chị em mặt nhựa
Chương 9: Chân tướng xung hỉ
Chương 10: Canh bao gạch cua
Chương 11: Miếng bít tết vừa miệng
Chương 12: Xấu cũng không sao, tôi mù
Chương 13: Leng keng, phòng phát sóng trực tiếp khai trương rồi...
Chương 14: Bánh mì sữa nhỏ
Chương 15: Cái chân tàn phế này, có thể có cảm giác gì...
Chương 16: Cứu mỹ nhân
Chương 17: Cho mèo ăn~
Chương 18: Cùng nhau xem phim
Chương 19: Màn thầu hoa hồng
Chương 20: Hội chị em PK Tra nam
Chương 21: Thức dậy vì bị cấn
Chương 22: Hoa thạch nam, bánh pancake và cà phê sữa.
Chương 23: Tôi sẽ không bán thân đâu!
Chương 24: Đùi phải Thẩm Vọng có cảm giác
Chương 25: Vượng Tử cực kỳ không nghe lời
Chương 26: Tôi ghét anh
Chương 27: Cắn ngón tay
Chương 28: Lang quân, đến uống thuốc nào
Chương 29: Cậy đẹp làm càn
Chương 30: Bạch liên hoa bắt chước
Chương 31: Mèo nhỏ niệm kinh
Chương 32: Anh "ngựa" quá đi
Chương 33: Tôi sẽ không làm em đau
Chương 34: "Muốn ăn thật à?"
Chương 35: Đấm thêm một cái
Chương 36: Ăn giấm
Chương 37: Dính người
Chương 38: Dắt đi chơi
Chương 39: Nói không giữ lời
Chương 40: Nước trong hoa đẹp
Chương 41: Sờ chim nhỏ
Chương 42: Chuốc say? Bắt người?
Chương 43: Tán tỉnh
Chương 44: Mở cửa, là tôi
Chương 45: Mê hoặc
Chương 46: Tin đồn
Chương 47: Ngâm suối nước nóng
Chương 48: Phát súng chính xác
Chương 49: Nụ hôn chúc ngủ ngon
Chương 50: Hôn môi
Chương 51: Thay quần áo
Chương 53: Ăn bánh trôi
Chương 54: Đừng tưởng cô không dám cắn thật nhé!
Chương 55: Ghen
Chương 56: Dỗ dành
Chương 57: Hôn môi (II)
Chương 58: Muốn hôn nữa
Chương 59: Hai hotsearch
Chương 60: Lột mặt
Chương 61: Là ai dính người?
Chương 62: Sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh
Chương 63: Bữa tối với ánh nến
Chương 64: Chứng sợ độ cao
Chương 65: Không ai có thể mang em đi
Chương 66: Điện thoại cấn
Chương 67: Ba mẹ vợ
Chương 68: Chuyện vợ chồng
Chương 69: Giúp tôi cởi ra!
Chương 70: Tặng châu báu
Chương 71: Cùng làm chuyện người lớn đi
🎄 Chương 72: Em đang xem gì đó? 🎁
🎄 Chương 73: Không phải điện thoại sao? 🎁
🎄 Chương 74: Mẹ tôi bị bắt rồi! 🎁
🎄 Chương 75: Thẩm Vọng chống lưng 🎁
🎄 Chương 76: Lạp xưởng và câu đối xuân 🎁
Chương 77: Ôm chặt một chút
Chương 78: Là anh lúc nhỏ hả?
Chương 79: Thẩm Vọng của Sanh Sanh
Chương 80: Đoạt sủng
Chương 81: Giang thượng khai hoa
Chương 82: Giận dỗi
Chương 83: Chúc tết
Chương 84: Hôn ước của Thẩm Vọng
Chương 85: Hôn ước của Thẩm Vọng (2)
Chương 86: Thịt vải thiều
Chương 87: Kinh diễm
Chương 88: Chiếm tiện nghi
Chương 89: Rốt cuộc em là ai?
Chương 90: Bỏ cuộc
Chương 91: Thời niên thiếu của Thẩm Vọng
Chương 92: Lại lên hotsearch
Chương 93: Rượu nhung hươu cẩu kỷ
Chương 94: "Yêu" được chưa?
Chương 95: Rốt cuộc có được hay không?
Chương 96: Tuổi thơ của Thẩm Vọng
Chương 97: Về nhà mẹ đẻ
Chương 98: Hôn cái nào
Chương 99: Tài liệu song tu
Chương 100: Chết trên người cô
Chương 101: Không được thích anh ấy
Chương 102: Em yêu anh
Chương 103: Song tu sẽ không chết
Chương 104: Xin em đấy, đừng nhúc nhích được không
Chương 105: An Hà gặp chuyện
Chương 106: Anh sẽ cho em điều tốt nhất
Chương 107: Bánh mì đậu đỏ
Chương 108: 1 đêm 7 lần
Chương 109: Em muốn cơ thể anh?
Chương 110: Cố Sanh Sanh đã vỗ bạn
Chương 111: Em là của anh
Chương 112: Lấy tay ra!
Chương 113: Screenshot
Chương 114: Hôn qua điện thoại
Chương 115: Tiểu, yêu, tinh
Chương 116: Nhớ anh - nhớ em
Chương 117: Tuế Tuế
Chương 118: Sao anh không mở video?
Chương 119: Vượng Tử không nghe lời lộ tẩy
Chương 120: Em đã nói rồi mà
Chương 121: Thổi là hết đau ngay
Chương 122: 18cm
Chương 123: Lộ mặt
Chương 124: Dây ren buộc tất
Chương 125: Thẩm Vọng, anh lại hung dữ với em
Chương 126: Thẩm Vọng quan trọng nhất
Chương 127: Đút ăn cơm
Chương 128: Hái sen
Chương 129: Ngắm boss
Chương 130: Em có niềm vui bất ngờ lớn cho anh
Chương 131: Gâu gâu~
Chương 132: Ba Tư
Chương 133: Trước hạn nửa tháng
Chương 134: Tình địch gặp nhau
Chương 135: Thế thân
Chương 136: Chụp ảnh cưới
Chương 137: Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng
Chương 138: Đây là cô dâu và chú rể ư?
Chương 139: Em gái ngoan lắm
Chương 140: Phòng tân hôn
Chương 141: Chỗ tốt của song tu
Chương 142: Pheromone của Thẩm Vọng
Chương 143: Đánh dấu em đi
Chương 144: Lần sau chọn chỗ tốt hơn
Chương 145: Thẩm Vọng, em yêu anh
Chương 146: Ảnh kỷ niệm kết hôn của vợ chồng nhà họ Thẩm
Chương 147: Sóng gió Thẩm gia
Chương 148: Cho anh ăn no
Chương 149: Vậy anh hôn em thêm mấy cái đi
🔒 Chương 150: Tuần trăng mật 🔒
🔒 Chương 151: Dạy bơi 🔒
🔒 Chương 152: Hoàng Phủ Du Du gặp chuyện 🔒
🔒 Chương 153: Bỏ trốn 🔒
🔒 Chương 154: Thế giới thật đáng sợ 🔒
🔒 Chương 155: Nhớ anh à? 🔒
🔒 Chương 156: Hôn lễ - Hoàn 🔒
Chương 157 - ngoại truyện: Thiếu nữ và chú mèo đen

Chương 52: Ôm một chút

5.6K 409 18
Autorstwa hanthy915


Thẩm Vọng nhắm mắt: "Em sợ tôi làm gì hắn sao?"

Cố Sanh Sanh vẫn nắm chặt tay áo Thẩm Vọng, hồn nhiên không phát hiện sóng gió sắp ập đến: "Chắc chắn hắn đấu không lại anh đâu. Anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn nhé, cũng đừng để hắn thua quá thê thảm."

Cố Sanh Sanh cảm thấy bản thân thật biết cách ăn nói. Thẩm thị có được như ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ một tay Thẩm Vọng gầy dựng nên. Muốn Thẩm Vọng chắp tay nhường công ty lại chắc chắn là chuyện không thể, khôn hồn thì chạy theo nịnh nọt anh chút đỉnh, biết đâu Thẩm Vọng lại giơ cao đánh khẽ cho.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy chờ mong của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng mím môi, ngay trước lúc mất khống chế hoàn toàn liền đẩy xe lăn xoay người, để Cố Sanh Sanh đứng ngơ tại chỗ.

Cố Sanh Sanh vội giữ xe lăn lại: "Tôi chưa nói xong mà Thẩm Vọng."

Mu bàn tay Thẩm Vọng nổi đầy gân xanh, dường như cắn răng gằn từng chữ: "Tôi đồng ý với em rồi. Chưa đủ sao?"

"Chưa đủ." Giọng Cố Sanh Sanh dịu dàng, ngây thơ, và tàn nhẫn.

Biết ngay mà. Chút sự quan tâm chăm sóc mà anh lưu luyến kia đều là hình thức giả tạo bề ngoài cả, lòng anh như bị một thứ vũ khí cùn càn quấy đến đau đớn, yếu đuối gì chứ, thật buồn cười.

Thẩm Vọng nhếch khóe môi tự giễu.

Giây tiếp theo, một cơ thể thơm tho mềm mại chui vào lòng anh, hơi thở mát lạnh kề sát bên gáy.

Thẩm Vọng ngẩn người, ngọn lửa giận dữ trong lòng chợt tan thành mây khói, biến thành một loại rung động xa lạ vừa chua vừa ngọt, anh thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ: "Làm gì?!"

"Ôm*... ôm một chút." Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng nạt cho run rẩy, chỉ dám lén ngẩng đầu lên nhìn anh.

*Chỗ này theo bản raw là song tu, nhưng tui thấy từ đó dùng ở trường hợp này không thích hợp cho lắm nên đổi thành ôm á.

Thẩm Vọng lúc nãy khí thế lạnh lùng, cả người hung hăng như sắp xảy ra chuyện tới nơi. Cố Sanh Sanh định truyền cho anh chút linh khí, ít nhất có thể giúp hai mắt anh khôi phục tạm thời, chống chọi đến khi hội nghị kết thúc.

Thẩm Vọng hoàn toàn không nghe Cố Sanh Sanh trả lời thế nào, bàn tay anh gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, khớp xương trắng bệch, cố gắng kiềm chế để không ôm lấy cơ thể đang dán trước ngực.

Đúng là từ chối một con mèo ăn vạ thật không dễ dàng.

Cố Sanh Sanh chôn chặt trong lồng ngực Thẩm Vọng, mái tóc mượt mà như tơ lụa hạng nhất rớt xuống sau gáy anh. Chỉ cần cúi xuống một chút là có thể ngửi được mùi hương tường vi thanh ngọt độc nhất vô nhị của cô, còn có mùi sữa nhàn nhạt nữa.

Cố Sanh Sanh vùi mình trong cái ôm ấm áp của Thẩm Vọng, tập trung tinh thần hấp thu sạch sẽ viêm dương khí đang sôi sục trên người anh. Trong các lần song tu này, thủy hệ linh khí của Cố Sanh Sanh như một con đập ngăn chặn hồng thủy, viêm dương khí của Thẩm Vọng đều được cô thu gom và làm dịu hết thảy.

Hiện giờ viêm dương khí trong cơ thể Thẩm Vọng tuy rất mạnh mẽ nhưng không hề lung tung hỗn loạn. Thể chất viêm dương được trời ưu ái, thân thể cường tráng hơn người bình thường, cộng thêm có lão Lâm châm cứu, thị lực của Thẩm Vọng khôi phục sớm hơn trong sách tận hai năm.

Vấn đề cần phải giải quyết lúc này chính là hai chân Thẩm Vọng. Các kẽ hở trên xương đùi đã được chữa khỏi đến tám chín phần, nhưng Thẩm Vọng vẫn chưa thể đứng dậy được. Cố Sanh Sanh vừa định phóng linh lực đi kiểm tra, cổ tay đã bị một bàn tay bắt lại.

Bàn tay Thẩm Vọng nóng bỏng khô ráo giống như lửa cháy. Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của anh.

"Đủ rồi." Thẩm Vọng nhẹ nhàng vuốt ve gò má phúng phính của cô, "Chỉ cần Thẩm Đình Sâm biết thức thời, tôi sẽ chừa cho hắn một con đường lui."

Cố Sanh Sanh mừng rỡ, hai mắt sáng rực giơ ngón cái lên: "Thẩm Vọng là người tốt nhất, hiểu lý lẽ nhất, rộng lượng nhất, đúng là trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền*..."

*Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền: tấm lòng lớn có thể bao dung những việc mà thiên hạ không bao dung được, ý nói là người có sự độ lượng rất cao.

Thẩm Vọng buông lỏng tay, hừ nhẹ một tiếng.

Cố Sanh Sanh ngầm hiểu, chống ngực Thẩm Vọng đứng lên.

Hôm nay trời đẹp, hành lang dài được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi, chuông gió tự động dưới mái hiên không cần gió vẫn va chạm phát ra âm thanh leng keng vui tai.

Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tách ra ở cửa khách sạn, vệ sĩ lái xe đưa cô về đoàn phim. Thời gian vừa vặn, Cố Sanh Sanh không bị muộn giờ.

Tạ Tử Khanh thấy cô thở hồng hộc, hai má ửng hồng liền đưa cho cô một chai trà sữa nóng.

Cố Sanh Sanh nâng niu giấu trong áo khoác, chờ lúc nghỉ ngơi lấy ra vẫn còn nóng hổi. Cố Sanh Sanh vui vẻ nhìn trước nhìn sau, còn chụp một tấm hình, xong xuôi mới mở ra uống thử.

Vừa ngọt vừa thơm, hương vị thật đậm đà.

*

Tập đoàn Thẩm thị. Căn phòng hội nghị lớn có hơn mười vị cổ đông, lúc này im lặng đến mức cái kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, bầu không khí u ám căng thẳng.

Những con người hơn 50 tuổi, một đám cáo già hô mưa gọi gió trên thương trường giờ phút này trên trán lấm tấm mồ hôi, âm thầm kêu khổ, ai cũng hận không thể chui đầu vào cái bụng bia của mình.

Nói đến chuyện bày mưu tính kế lại thấy căm hận hai mẹ con Thẩm Đình Sâm. Nếu bọn họ không truyền loạn tin tức làm các ông tưởng Thẩm Vọng đã tàn phế thật, làm gì có chuyện Thẩm Đình Sâm được nâng lên được vị trí này!

Ở vị trí chủ trì, người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt, hai tay đan nhau, tư thái ung dung, tựa như cảm thấy không khí trong phòng chẳng có chút bức bách hay khó chịu nào. Hoặc là nói, loại cảm giác bức người này do chính anh mang đến.

Như mèo vờn chuột, tận hưởng niềm vui của cuộc đi săn.

Sắc mặt của Thẩm Đình Sâm càng khó coi hơn. Anh nhìn chằm chằm vị trí ngồi của Thẩm Vọng, đầu óc mông lung mơ hồ. Thấy Thẩm Vọng bỗng nhiên xuất hiện phá hủy buổi nhậm chức giám đốc của mình, điều đầu tiên mà Thẩm Đình Sâm nghĩ đến lại chính là Cố Sanh Sanh.

Vốn tưởng rằng Thẩm Vọng đã là một tên phế nhân, hắn và Cố Sanh Sanh hữu danh vô thật, nhưng nhìn bộ dáng của Thẩm Vọng lúc này, Thẩm Đình Sâm không khỏi nhớ đến buổi tối hôm qua ở suối nước nóng.

Anh bị vệ sĩ của Thẩm Vọng chặn lại trước cửa, còn Sanh Sanh và Thẩm Vọng ở trong. Bọn họ...

Thẩm Đình Sâm bị chính suy đoán của mình kích thích, hai mắt đỏ ngầu.

Ngay lúc bầu không khí căng như dây đàn, một tiếng rừ rừ vang lên.

Tất cả mọi người đều giật mình hoảng sợ, là điện thoại của ai?!

Thẩm Đình Sâm bị mọi người nhìn chằm chằm nên cúi xuống nhìn điện thoại trong vô thức, không phải của anh.

Cuối cùng, trước mấy chục ánh nhìn hoang mang chăm chú, Thẩm Vọng cầm điện thoại trên mặt bàn lên, ung dung bấm mở.

Wechat Thẩm Vọng rất sạch sẽ, chỉ có duy nhất một người nhắn tin cho anh.

Là một tấm hình chụp trà sữa.

Chai thủy tinh trong suốt giống lọ nước hoa, chất lỏng màu nâu đen đầy ắp trong chai.

"Tạ Tử Khanh cho tôi trà sữa này!"

Tạ Tử Khanh? Trí nhớ Thẩm Vọng rất tốt, cái tên Tạ Tử Khanh này phát ra từ miệng cô đã rất nhiều lần rồi.

"Là hồng trà sữa đang hot dạo gần đấy đó, đoàn phim quay ở nơi hẻo lánh như vậy, cơm hộp còn chẳng có ai giao, thế mà Tạ Tử Khanh lại mua được, thật lợi hại."

Chỉ một chai trà sữa cỏn con thôi mà. Trước kia anh sai người gửi cho cô cả một căn phòng quần áo xa xỉ đến từ Paris cũng không thấy cô cao hứng như thế.

"Uống ngon lắm đó, tôi đoán được cách pha rồi, sau này trở về làm cho anh."

Anh ghét trà sữa nhất.

Ngón cái Thẩm Vọng dừng trên màn hình, tạm ngừng mấy giây rồi gửi lại một tin "...".

Điện thoại bị úp ngược xuống, khối kim loại chạm vào mặt bàn gỗ "cạch" một tiếng.

Thẩm Vọng nhấc mí mắt, quét về phía đám người.

Mọi người rùng mình, trong nháy mắt liền thu hồi ánh mắt, cúi gằm mặt xuống. Mặt khác Thẩm Đình Sâm bên này âm thầm cắn răng, lúc trước chỉ vì nhận điện thoại của Cố Vân Yên trong cuộc họp mà anh bị mấy lão già này thay nhau phê bình, còn liên tục mấy ngày mặt nặng mày nhẹ không thôi.

Thẩm Vọng cũng làm giống anh, lại chẳng có người nào dám mở miệng xen vào.

Thẩm Vọng liếc nhẹ, hết thảy biểu tình của Thẩm Đình Sâm bị anh thu hết vào mắt.

Từ nhỏ Thẩm Vọng đã thấy chướng mắt người em trai trên danh nghĩa này. Nhưng anh không thể không thừa nhận bản thân có chút hâm mộ hắn.

Thẩm Đình Sâm lúc còn bé bị té ngã sẽ khóc rất to. Liễu Bình một bên quở trách, một bên lau nước mắt, phủi bụi trên quần cho hắn. Ánh mắt trời chiếu rọi càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của bà thêm nhu hòa thánh thiện.

Cậu nhóc bé nhỏ nấp sau bụi hoa, âm thầm ghi nhớ khung cảnh này qua biết bao nhiêu năm.

Thẩm Đình Sâm rất được yêu thương.

Trước có Liễu Bình, sau có Cố Sanh Sanh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Vọng ảm đạm dần. Nhưng rất nhanh, anh lại nhớ đến cái ôm sáng nay, như một bông hoa sinh sôi giữa đầm lầy đen kịt, khiến trái tim anh bồi hồi xao xuyến.

Anh gõ nhẹ mặt bàn, ngữ khí thong dong: "Các vị, buổi bỏ phiếu ngày hôm nay vẫn tiếp tục chứ?"

Đám người đồng loạt lắc đầu như cái trống bỏi: "Nếu Thẩm, Thẩm tổng đã trở lại, đống phiếu này hiển nhiên biến thành giấy vụn ạ."

Thẩm Đình Sâm buông thõng hai vai, ngây người tại chỗ. Anh chiếm vị trí của Thẩm Vọng đã lâu, kẻ điên này thế mà lại có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.

Thẩm Đình Sâm ôm tâm trạng phức tạp nhìn Thẩm Vọng, nếu anh và Thẩm Vọng đổi chỗ cho nhau, chắc chắn anh sẽ trả lại hắn một cú nhục nhã nhớ đời.

*

Cố Sanh Sanh nhìn "...", rơi vào trầm tư.

Thẩm Vọng xưa nay hoặc là không trả lời, hoặc là chat voice lại. "..." là có ý gì nhỉ?

Cố Sanh Sanh là một cô gái rất hiếu học, cô nhấn nút gửi giọng nói : "Anh không thích trà sữa hả?"

Giọng nói thu vào tự động chuyển thành ký tự, rất thích hợp với gà mờ hiện đại như Cố Sanh Sanh, như thế khỏi sợ bị sai chính tả nữa. Cố Sanh Sanh vừa định kiểm tra lại, bất thình lình bị một bóng đen che trước mặt, dọa cô sợ đến mức lỡ tay nhấn gửi tin nhắn đi.

"Tự nhiên dọa người ta làm gì?" Cố Sanh Sanh thấy người trước mặt liền dựng lông lên.

Cố Vân Yên mặc phục trang màu đỏ, trang điểm theo phong cách nữ hào kiệt quyến rũ, hoàn toàn đối lập với biểu cảm nhu nhược yếu đuối của cô. Cố Vân Yên cầm một ly đồ nóng trong tay: "Chị Sanh Sanh, em mời mọi người uống trà sữa, đây là phần của chị."

Cố Sanh Sanh hít nhẹ, là trà sữa vị đậu đỏ, lại đưa mắt nhìn cô.

Cố Vân Yên bưng trà sữa, vẻ mặt tha thiết: "Trà sữa chỉ có ba phần đường, còn có đậu đỏ mà chị Sanh Sanh thích nhất, uống vào ấm người mà không sợ bị tăng cân."

Cố Sanh Sanh quay đầu, cố kiềm chế cơn thèm: "Tôi không cần."

Một ly trà sữa cũng là nhân quả, Cố Sanh Sanh không muốn có chút dính dáng nào với Cố Vân Yên nữa.

Cố Vân Yên thấy chai trà sữa trong tay cô, kinh ngạc hỏi: "Trà sữa chỗ này không nhận giao hàng, chị mua ở đâu vậy Sanh Sanh?"

Đám người xung quanh đã bắt đầu bí mật theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai đối thủ một mất một còn này, nghe thấy động tĩnh liền nhao nhao dựng lỗ tai lên nghe ngóng, còn nhỏ giọng trao đổi tình báo: "Vừa rồi tôi thấy trợ lý của Tạ Tử Khanh cầm mấy chai giống thế."

"Woa, vậy Tạ Tử Khanh và Cố Sanh Sanh thật sự..."

"Bớt nói nhảm đi, làm sao mà Tạ Tử Khanh có thể thành đôi với Cố Sanh Sanh được, chắc chắn là cô ta bắt chước mua theo!"

Cố Sanh Sanh buồn bực kéo cao áo choàng, che kín chai trà sữa trong tay, cô đứng dậy tránh ra: "Không liên quan đến cô, đừng ở đây khiêu khích nhau nữa."

"Em không có mà. Chị Sanh Sanh, chờ chút." Cố Vân Yên đuổi theo, "Chị Sanh Sanh, đừng hiểu lầm em."

Hai người đi thẳng đến nơi hẻo lánh vắng người, Cố Sanh Sanh đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm cô nói: "Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Cố Vân Yên sửng sốt nhìn cặp mắt hạnh ma mị sáng ngời của Cố Sanh Sanh, đáy lòng gần như có một loại cảm giác bị nhìn thấu. Cô cố gắng ổn định lại tinh thần: "Chị Sanh Sanh, tối hôm qua chị nghỉ ngơi ở đâu vậy?"

Cố Sanh Sanh ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở này của cô: "Liên quan gì đến cô? Cô theo dõi tôi?"

Đây hẳn là đang thừa nhận. Cố Vân Yên sớm đã có tính toán, liền nhẹ giọng nói: "Không phải. Sáng nay em cũng đến muộn, vừa hay thấy chị Sanh Sanh bước xuống từ chiếc xe Bentley."

"Thì sao?" Cố Sanh Sanh mặt mày cáu kỉnh. Tiếp xúc với Cố Vân Yên càng lâu, cảm xúc tàn lưu của nguyên chủ càng dễ ảnh hưởng đến cô.

Cố Vân Yên đột nhiên hướng ánh mắt về phía sau cô, ngữ khí khẩn thiết khó xử: "Em chỉ lo lắng cho chị thôi, chị Sanh Sanh. Gần đây đoàn phim có nhiều tin đồn quá, có người nói chị với Tạ Tử Khanh..."

Cố Sanh Sanh kiên quyết nói: "Tôi với cậu ấy chả có quan hệ gì hết, cô đừng có nói bậy."

"Thế thì tốt quá." Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Cố Sanh Sanh.

Czytaj Dalej

To Też Polubisz

202K 8.3K 100
Tác giả:Nhất Cá Bàn Lê Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại, Sủng Nguồn:Cung Quảng Hằng Trạng thái:Full Nguyên tác: Cẩm lý thái giám ở tuyến quay ngựa Thể...
168K 17.8K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...
239K 702 1
Gemini nhìn vậy chứ không phải như vậy, hắn không phải là người đơn giản nhưng cách Fourth đã nghĩ về hắn. ... ‼️ Don't repost - 3 ngày / 1 chap - t...
667K 43.7K 90
Tên: Hoàng thượng thay ta trạch đấu Tác giả: Bôi Tuyết Editor: Cakhongvay Tình trạng edit: Đã xong. Số chương: 79 + 11 chương pn Thể loại: Ngôn tình...