[EDIT/FULL] LÀM NŨNG VỚI LÃO...

By hanthy915

874K 57.4K 3.9K

🍬 Tên khác: Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Lão Đại Tàn Tật 🥨 Tác giả: Đường Tô 🥨 Nguồn: Tấn Giang 🥨 Th... More

VĂN ÁN
Chương 1: Anh... ngủ chưa?
Chương 2: Đây là... nuôi mèo ư?
Chương 3: Con quái vật xấu xí này là ai đây?
Chương 5: Song tu đúng chỗ
Chương 6: Ăn cháo đi~
Chương 7: Tôi phải trở thành bá chủ mỹ thực
Chương 8: Hội chị em mặt nhựa
Chương 9: Chân tướng xung hỉ
Chương 10: Canh bao gạch cua
Chương 11: Miếng bít tết vừa miệng
Chương 12: Xấu cũng không sao, tôi mù
Chương 13: Leng keng, phòng phát sóng trực tiếp khai trương rồi...
Chương 14: Bánh mì sữa nhỏ
Chương 15: Cái chân tàn phế này, có thể có cảm giác gì...
Chương 16: Cứu mỹ nhân
Chương 17: Cho mèo ăn~
Chương 18: Cùng nhau xem phim
Chương 19: Màn thầu hoa hồng
Chương 20: Hội chị em PK Tra nam
Chương 21: Thức dậy vì bị cấn
Chương 22: Hoa thạch nam, bánh pancake và cà phê sữa.
Chương 23: Tôi sẽ không bán thân đâu!
Chương 24: Đùi phải Thẩm Vọng có cảm giác
Chương 25: Vượng Tử cực kỳ không nghe lời
Chương 26: Tôi ghét anh
Chương 27: Cắn ngón tay
Chương 28: Lang quân, đến uống thuốc nào
Chương 29: Cậy đẹp làm càn
Chương 30: Bạch liên hoa bắt chước
Chương 31: Mèo nhỏ niệm kinh
Chương 32: Anh "ngựa" quá đi
Chương 33: Tôi sẽ không làm em đau
Chương 34: "Muốn ăn thật à?"
Chương 35: Đấm thêm một cái
Chương 36: Ăn giấm
Chương 37: Dính người
Chương 38: Dắt đi chơi
Chương 39: Nói không giữ lời
Chương 40: Nước trong hoa đẹp
Chương 41: Sờ chim nhỏ
Chương 42: Chuốc say? Bắt người?
Chương 43: Tán tỉnh
Chương 44: Mở cửa, là tôi
Chương 45: Mê hoặc
Chương 46: Tin đồn
Chương 47: Ngâm suối nước nóng
Chương 48: Phát súng chính xác
Chương 49: Nụ hôn chúc ngủ ngon
Chương 50: Hôn môi
Chương 51: Thay quần áo
Chương 52: Ôm một chút
Chương 53: Ăn bánh trôi
Chương 54: Đừng tưởng cô không dám cắn thật nhé!
Chương 55: Ghen
Chương 56: Dỗ dành
Chương 57: Hôn môi (II)
Chương 58: Muốn hôn nữa
Chương 59: Hai hotsearch
Chương 60: Lột mặt
Chương 61: Là ai dính người?
Chương 62: Sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh
Chương 63: Bữa tối với ánh nến
Chương 64: Chứng sợ độ cao
Chương 65: Không ai có thể mang em đi
Chương 66: Điện thoại cấn
Chương 67: Ba mẹ vợ
Chương 68: Chuyện vợ chồng
Chương 69: Giúp tôi cởi ra!
Chương 70: Tặng châu báu
Chương 71: Cùng làm chuyện người lớn đi
🎄 Chương 72: Em đang xem gì đó? 🎁
🎄 Chương 73: Không phải điện thoại sao? 🎁
🎄 Chương 74: Mẹ tôi bị bắt rồi! 🎁
🎄 Chương 75: Thẩm Vọng chống lưng 🎁
🎄 Chương 76: Lạp xưởng và câu đối xuân 🎁
Chương 77: Ôm chặt một chút
Chương 78: Là anh lúc nhỏ hả?
Chương 79: Thẩm Vọng của Sanh Sanh
Chương 80: Đoạt sủng
Chương 81: Giang thượng khai hoa
Chương 82: Giận dỗi
Chương 83: Chúc tết
Chương 84: Hôn ước của Thẩm Vọng
Chương 85: Hôn ước của Thẩm Vọng (2)
Chương 86: Thịt vải thiều
Chương 87: Kinh diễm
Chương 88: Chiếm tiện nghi
Chương 89: Rốt cuộc em là ai?
Chương 90: Bỏ cuộc
Chương 91: Thời niên thiếu của Thẩm Vọng
Chương 92: Lại lên hotsearch
Chương 93: Rượu nhung hươu cẩu kỷ
Chương 94: "Yêu" được chưa?
Chương 95: Rốt cuộc có được hay không?
Chương 96: Tuổi thơ của Thẩm Vọng
Chương 97: Về nhà mẹ đẻ
Chương 98: Hôn cái nào
Chương 99: Tài liệu song tu
Chương 100: Chết trên người cô
Chương 101: Không được thích anh ấy
Chương 102: Em yêu anh
Chương 103: Song tu sẽ không chết
Chương 104: Xin em đấy, đừng nhúc nhích được không
Chương 105: An Hà gặp chuyện
Chương 106: Anh sẽ cho em điều tốt nhất
Chương 107: Bánh mì đậu đỏ
Chương 108: 1 đêm 7 lần
Chương 109: Em muốn cơ thể anh?
Chương 110: Cố Sanh Sanh đã vỗ bạn
Chương 111: Em là của anh
Chương 112: Lấy tay ra!
Chương 113: Screenshot
Chương 114: Hôn qua điện thoại
Chương 115: Tiểu, yêu, tinh
Chương 116: Nhớ anh - nhớ em
Chương 117: Tuế Tuế
Chương 118: Sao anh không mở video?
Chương 119: Vượng Tử không nghe lời lộ tẩy
Chương 120: Em đã nói rồi mà
Chương 121: Thổi là hết đau ngay
Chương 122: 18cm
Chương 123: Lộ mặt
Chương 124: Dây ren buộc tất
Chương 125: Thẩm Vọng, anh lại hung dữ với em
Chương 126: Thẩm Vọng quan trọng nhất
Chương 127: Đút ăn cơm
Chương 128: Hái sen
Chương 129: Ngắm boss
Chương 130: Em có niềm vui bất ngờ lớn cho anh
Chương 131: Gâu gâu~
Chương 132: Ba Tư
Chương 133: Trước hạn nửa tháng
Chương 134: Tình địch gặp nhau
Chương 135: Thế thân
Chương 136: Chụp ảnh cưới
Chương 137: Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng
Chương 138: Đây là cô dâu và chú rể ư?
Chương 139: Em gái ngoan lắm
Chương 140: Phòng tân hôn
Chương 141: Chỗ tốt của song tu
Chương 142: Pheromone của Thẩm Vọng
Chương 143: Đánh dấu em đi
Chương 144: Lần sau chọn chỗ tốt hơn
Chương 145: Thẩm Vọng, em yêu anh
Chương 146: Ảnh kỷ niệm kết hôn của vợ chồng nhà họ Thẩm
Chương 147: Sóng gió Thẩm gia
Chương 148: Cho anh ăn no
Chương 149: Vậy anh hôn em thêm mấy cái đi
🔒 Chương 150: Tuần trăng mật 🔒
🔒 Chương 151: Dạy bơi 🔒
🔒 Chương 152: Hoàng Phủ Du Du gặp chuyện 🔒
🔒 Chương 153: Bỏ trốn 🔒
🔒 Chương 154: Thế giới thật đáng sợ 🔒
🔒 Chương 155: Nhớ anh à? 🔒
🔒 Chương 156: Hôn lễ - Hoàn 🔒
Chương 157 - ngoại truyện: Thiếu nữ và chú mèo đen

Chương 4: "Chẳng lẽ muốn tôi mớm cho à?"

7.3K 468 13
By hanthy915

Edit: hanthy915

"Câm mồm." Luồng hô hấp nóng bỏng phả đến sau gáy.

Cố Sanh Sanh giật nảy mình, đẩy Thẩm Vọng ra. Cô quên bản thân mất vẫn đang bị anh bóp cổ, bất thình lình liền bị kéo ngửa ra sau đè hẳn lên người Thẩm Vọng.

Mũi Cố Sanh Sanh đập thẳng vào xương quai xanh của Thẩm Vọng, cô đau đến mức duỗi cả chân ra: "A... đau đau đau! Anh làm cái gì vậy! Cố ý lợi dụng để sờ soạng tôi à!"

Hơi thở của Thẩm Vọng nóng hổi, giọng nói anh lạnh băng: "Cố ý lợi dụng? Không phải cô vừa mới soi gương xong ư?"

Cố Sanh Sanh bị anh nói thiếu chút nữa bật khóc, máu nóng nổi lên, lớn gan đẩy Thẩm Vọng ra.

Bàn tay Thẩm Vọng vô lực rơi xuống. Cố Sanh Sanh ghé vào lồng ngực của Thẩm Vọng, lúc này mới phát hiện điều gì đó sai sai: "Người anh sao lại nóng... anh phát sốt rồi!"

Cố Sanh Sanh chật vật ngồi dậy khỏi người Thẩm Vọng. Thẩm Vọng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Người anh nóng hổi, bờ môi khô nứt nẻ, gương mặt tái nhợt ửng lên một mảng hồng đỏ bất thường.

Cố Sanh Sanh vội vàng rót một ly nước mang đến. Cô đưa ông hút đến sát miệng anh, có điều miệng Thẩm Vọng lúc này vẫn cắn chặt, không chịu uống lấy một ngụm.

Cố Sanh Sanh buồn rầu nhìn anh, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi mớm cho à?"

Chân mày Thẩm Vọng khẽ giật giật, bất ngờ há miệng ngậm ống hút.

Cố Sanh Sanh: "..."

Thẩm Vọng uống được nửa ly nước thì nhả ống hút ra. Yết hầu gợi cảm của anh cử động, phát ra một tiếng thở khàn khàn, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Cố Sanh Sanh sờ lên trán và một bên gáy Thẩm Vọng, nóng bỏng tay. Thẩm Vọng cũng không né tránh, còn vô thức khẽ cọ vào bàn tay mát lạnh của cô.

Tiêu rồi, sốt đến hồ đồ luôn rồi! Phải tìm người giúp mới được...

"Ôi! Làm gì đó! Phu nhân, cô muốn làm gì tiên sinh vậy?!"

Tiếng thét chói tai vang lên, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy một dì giúp việc tầm 40 tuổi đang hoảng sợ trừng mắt nhìn cô.

"Cô... Không xong rồi, tiên sinh bị phu nhân ám sát rồi!" Dì giúp việc thét lên inh ỏi rồi xoay người bỏ chạy.

"Ơ..." Cố Sanh Sanh cạn lời.

Tình hình lúc này là tay cô đang ở trên cổ Thẩm Vọng, cộng thêm trước giờ nguyên chủ luôn có ác ý đối với anh, nên bị người giúp việc hiểu lầm cũng không có gì lạ.

Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng đang hôn mê, bất đắc dĩ nói: "Anh mau giải thích giúp tôi đi."

***

Một đám người hầu đứng tụ tập trước cửa phòng ngủ, xì xào bàn tán.

Cố Sanh Sanh gả đến Thẩm gia được ba tháng, oán khí ngập trời. Mấy ngày gần đây còn đuổi hết hộ lý của Thẩm Vọng đi, không cho người hầu ở lại biệt thự qua đêm, tự mình đóng vai cô vợ chung tình, nổi danh đến mức người qua đường ai cũng biết đến.

Giờ cô nói Thẩm Vọng đêm qua không cẩn thận nên mới bị té cầu thang, có ma tin nổi.

Cố Sanh Sanh cũng lười giải thích: "Có ai giúp tôi đỡ Thẩm tiên sinh về phòng ngủ không?"

Nghe Cố Sanh Sanh nói, đám người không hẹn mà cùng nhau lui về sau ba bước, như vừa thấy quái vật hiện hình.

Cố Sanh Sanh nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

"Ngoài hộ lý riêng, tiên sinh không chấp nhận bất kỳ ai khác hầu hạ anh ấy đâu ạ. Lần trước có người giúp anh ấy lau mặt mà thiếu chút nữa thôi là bị vặn rớt cánh tay rồi..."

Một người giúp việc lớn tuổi họ Chu bĩu môi lên tiếng, đám người xung quanh liền gật đầu đồng tình.

Cố Sanh Sanh bất lực đáp: "Tình trạng bây giờ của tiên sinh không ổn cho lắm, trước tiên gọi bác sĩ tới đi! Chuẩn bị thêm chút đồ ăn thanh đạm nữa."

Không một ai đáp lại. Cố Sanh Sanh lạnh lùng nhìn về phía cửa, vừa vặn chạm phải nụ cười giễu cợt của dì Chu. Dì Chu kia cũng không hốt hoảng, ngoài mặt cười cười đáp lại một tiếng rồi dẫn đám người hầu đi nơi khác.

Cố Sanh Sanh cố nhớ lại, tất cả người hầu ở đây đều là từ bên nhà cũ của Thẩm gia đưa qua, dì Chu lại là cánh tay đắc lực của phu nhân nhà họ Thẩm, lúc nào cũng dùng danh nghĩa của phu nhân để nói chuyện với cô.

Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Vọng. Trên mặt anh vẫn còn băng vải, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào. Ngần ấy thời gian, bên cạnh hắn luôn có một người vợ không giây phút nào không tìm cách dồn hắn vào chỗ chết, một lũ người hầu không để hắn vào mắt, thật không hiểu nổi làm thế nào mà hắn chịu đựng được.

Qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Dì Chu dẫn một vị bác sĩ trung niên tiến vào. Bác sĩ dò hỏi: "Thẩm tiên sinh bị làm sao ạ?"

Cố Sanh Sanh nói: "Cơ thể anh ấy yếu lắm, còn bị ngã từ trên xe lăn xuống, bác sĩ mau giúp tôi kiểm tra anh ấy một chút xem chân có bị ảnh hưởng không."

Bác sĩ mở hòm thuốc ra, đeo bao tay vào và kiểm tra Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng đang sốt không còn ý thức, cơ bắp vẫn căng chặt, dứt khoát kháng cự không cho bác sĩ chạm vào người.

Cố Sanh Sanh nắm lấy tay Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ đến khám cho anh, không có chuyện gì đâu."

Không biết Thẩm Vọng có nghe được hay không, vị bác sĩ kia vô tình liếc Cố Sanh Sanh một cái.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra một lượt, nói Thẩm Vọng chỉ bị thương ngoài da một chút, bôi chút rượu thuốc lên chỗ trật khớp là được.

Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng thở ra, may mà không động vào vết thương cũ trên chân.

Bác sĩ lại lôi ra một lọ thuốc nước, nói: "Phu nhân, giúp tôi đè tay Thẩm tiên sinh một chút."

Thấy kim tiêm lóe sáng, Cố Sanh Sanh sởn tóc gáy: "Còn phải tiêm nữa à?"

Bác sĩ giải thích: "Chỉ là tiêm chút thuốc bổ thôi. Thẩm tiên sinh ăn cơm ít quá, phải tiêm thì mới mau hồi phục sức khỏe được."

Cố Sanh Sanh cầm tay Thẩm Vọng lên nhìn chăm chú. Mu bàn tay tái nhợt gầy gò đầy những lỗ kim, mạch máu xanh xanh tím tím nổi lên trông thật dọa người.

"Thời gian gần đây anh ấy đều phải tiêm hả?" Cố Sanh Sanh nhíu mày nói: "Đồ ăn có chất dinh dưỡng lại không ăn, khỏe lên được mới là chuyện lạ."

Dì Chu cười cười chen lời: "Phòng bếp đưa đồ ăn lên, tiên sinh không thèm đụng lấy một miếng. Với lại, không lẽ trước đây phu nhân cũng không biết chuyện này hay sao ạ?"

Cố Sanh Sanh tức giận bật cười: "Không chăm sóc tiên sinh cho đàng hoàng, bà còn dám chất vấn ngược lại tôi?"

Dì Chu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với cặp mắt sắc bén như nước mùa thu. Không biết vì sao trong lòng bà khẽ hoảng một chút, đem những lời định nói ra nuốt ngược trở lại.

Hôm nay Cố Sanh Sanh giống như một người khác, khí thế áp bức khiến bà ta cảm thấy tê dại.

Cố Sanh Sanh hỏi sao cơm vẫn chưa được đưa đến, dì Chu liền vội vàng đáp lời: "Phòng bếp đã làm xong, tôi xuống mang lên ngay đây ạ!"

Bác sĩ đứng xem một màn, lặng lẽ kê ít thuốc rồi dặn dò Cố Sanh Sanh đúng giờ cho Thẩm Vọng uống, sau đó liền xin phép ra về.

Chờ bác sĩ đi rồi, Cố Sanh Sanh nghiêm túc nhìn Thẩm Vọng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ tiêm cho anh nữa đâu."

Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tay anh đẹp như vậy, lại bị chích thành cái dạng này, thật là phí của trời mà."

Thẩm Vọng: "..."

Chân mày Thẩm Vọng khẽ nhăn lại, thần sắc lạnh nhạt. Lòng Cố Sanh Sanh như bị ai cù, nổi ý tò mò hình dáng của cặp mắt phía dưới mảnh băng vải kia. Thế nhưng ngón tay cô lại nhẹ nhàng vụt qua băng vải, sờ đến trán Thẩm Vọng.

Vẫn còn nóng quá. Vừa nãy bác sĩ còn chưa kịp tiêm cho Thẩm Vọng mũi hạ sốt, có thể khỏi bệnh được không đây? Cố Sanh Sanh sốt ruột lo lắng nhìn Thẩm Vọng.

Tiếng đập cửa lại truyền đến: "Phu nhân, đồ ăn đến rồi ạ."

Cố Sanh Sanh lười biếng trả lời: "Có những gì vậy?"

Dì Trương dẫn một đám người hầu mang đồ ăn đến đặt trên bàn kê sát cửa sổ rồi lần lượt mở nắp ra.

Gà Cung Bảo, giò hầm, cá chiên giòn, cải ngồng xào nấm hương, rau trộn ngó sen.

Thật lòng mà nói, những món ăn trên bàn đều trông giản dị mà rất ngon miệng. Nhưng mỗi món không dầu mỡ cay thì có vị kích thích, chẳng có thứ nào gọi là phù hợp cho người bệnh ăn cả.

Khóe môi Cố Sanh Sanh vẫn còn ý cười, nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo: "Không phải tôi nói làm đồ thanh đạm cho Thẩm tiên sinh ư?"

Dì Chu bĩu môi. Một người giúp việc khác lên tiếng: "Còn có tổ yến thượng hạng chưng, là cho tiên sinh ạ."

"Ăn chút đồ lót dạ thôi, yến thượng hạng cái rắm." Cố Sanh Sanh nhìn một vòng thấy không có thứ gì ăn được đành thỏa hiệp: "Vậy để tiên sinh ăn một chút cũng được."

Cố Sanh Sanh đi rửa tay, lúc trở lại thì nghe dì Chú nói: "Đây là tổ yến tốt nhất, được chưng từ sáng sớm hôm nay. Tốt xấu gì anh cũng nên ăn một chút, tránh..."

Cố Sanh Sanh nhìn không chớp mắt.

Dì Chu ngồi bên mép giường, duỗi thẳng cánh tay đưa muỗng đến trên miệng Thẩm Vọng rồi trút tổ yến xuống. Thẩm Vọng đang hôn mê cau mày, đôi môi tái nhợt khép chặt, tổ yến theo khóe môi chảy hết ra ngoài.

Cố Sanh Sanh nổi giận, đi qua đẩy dì Chu ra: "Bà làm gì đó!"

Dì Chu bị đẩy đến mức lảo đảo, giọng cũng cao lên một bậc: "Ai da! Sao phu nhân lại xô người khác vậy!"

Cố Sanh Sanh rút khăn giấy, giúp Thẩm Vọng thấm nước lau khô áo cùng cổ anh. Tổ yến có mùi vị thanh đạm, Cố Sanh Sanh nhăn mũi hít nhẹ, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm dì Chu: "Bà cho tiên sinh ăn thứ gì đây?"

"Là tổ yến mà!" Dì Chu đắc ý, khoe khoang nói: "Đây chính là tổ yến thượng hạng từ bên nhà cũ đưa qua! Chính tay tôi chưng, ngày nào cũng cho tiên sinh uống hết."

Cố Sanh Sanh hơi nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: "Ai chưng? Đem tới tôi xem."

Dì Chu bưng chén tổ yến đưa cho cô, âm thầm bĩu môi. Đúng là kẻ xuất thân bần hàn, nhìn thấy chén tổ yến thôi mà đã thèm đến nhỏ dãi.

Cố Sanh Sanh chỉ nhìn lướt qua một chút liền cất giọng nói: "Cho bà 10 phút, thu dọn đồ đạc của rồi lập tức rời đi đi."

Dì Chu sửng sốt: "Phu nhân, cô đây là có ý gì?"

Cố Sanh Sanh không muốn đôi co cùng bà, cô rung chuông gọi mấy người hầu khác tới: "Từ hôm nay dì Chu bị đuổi việc, các người giám sát bà ta thu dọn đồ đạc, đừng để bà ấy lấy đi bất kỳ thứ gì của Thẩm gia."

Ý này chính là nói dì Chu tay chân không sạch sẽ đây mà.

Dì Chu tức giận, tay chân run rẩy: "Tôi đã làm gì sai? Cô dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi?"

"Bằng chén tổ yến này đây!" Cố Sanh Sanh cầm muỗng múc tổ yến lên, nước canh trong suốt như nước lã, từng miếng tổ yến nhè nhẹ rơi xuống, "Bà nhìn thử xem, tổ yến này có vấn đề gì?"

Mặt dì Chu trong nháy mắt hiện lên nét hoảng loạn, ngay sau đó liền cười nói: "Tổ yến này có vấn đề gì vậy?"

Cố Sanh Sanh lại nói: "Thế à? Tôi cho bà thêm một cơ hội nữa, suy nghĩ trả lời cho tốt vào."

Dì Chu thả lỏng tinh thần, ranh mãnh đáp: "Phu nhân, tôi đâu có mù."

Đám người hầu cười ha ha ầm lên.

"Láo xược." Cố Sanh Sanh vung tay, chén sứ bay thẳng hướng đến mặt dì Chu, xẹt qua mặt bà dội vào tường, rơi xuống vỡ tan tành.

Mặt dì Chu bị tạt một chén tổ yến nóng hổi, đám người hầu xung quanh cũng bị ảnh hưởng, kinh hãi há miệng ngơ ngác nhìn Cố Sanh Sanh, biểu cảm trông thật buồn cười hết sức.

Thẩm gia đường đường là gia tộc có tiếng tăm, các tiểu thư phu nhân đều nho nhã nhu mì, làm gì có ai động thủ trực tiếp như Cố Sanh Sanh?

Ánh mắt Cố Sanh Sanh rét lạnh: "Bà dám lấy nước yến cũ lừa gạt chủ nhà, còn nói năng ngông cuồng. Tiên sinh bị bệnh không rảnh so đo, nên bà ngay cả ai chủ ai tớ cũng phân biệt không xong đúng không?"

Trong chén kia thật sự là tổ yến thượng hạng, có điều Cố Sanh Sanh vừa ngửi liền phát hiện ra tổ yến bị bớt đi không ít, nước yến tất nhiên đã bị pha loãng rồi. Khó trách Thẩm Vọng không chịu uống.

Cố Sanh Sanh càng nói càng giận: "Tôi vốn định giữ lại mấy phần mặt mũi cho bà. Nếu không cần thì tôi sẽ báo cảnh sát vậy."

Dì Chu luống cuống, trong chớp mắt liền tỉnh ngộ, cười nhạo nói: "Cô muốn báo cảnh sát cái gì? Uống của cô có một chén yến mà dám báo án ư?"

Cố Sanh Sanh lạnh lùng, mở miệng nói một câu: "Bà cả gan trắng trợn uống trộm tổ yến của nhà tôi, dám thừa nhận sau lưng không ôm được miếng tiền riêng nào không?"

Khuôn mặt dì Chu bỗng cứng đờ. Mặt khác, đám người hầu bên cạnh hả hê nhìn bà ta gặp họa, âm thầm rỉ tai nhau.

Phòng bếp Thẩm gia mỗi ngày đều làm mới nguyên liệu nấu ăn, những món đồ bồi bổ đắt tiền kia lại không có ai để mắt đến, dì Chu nhờ đó mà vơ vét được không ít thứ béo bở. Hằng ngày phòng bếp làm mấy món ăn bổ dưỡng đều bị bà ta ăn trước, rồi mới đem lên cho tiên sinh và phu nhân.

Nếu Cố Sanh Sanh thật sự báo cảnh sát, không phải bà ta sẽ bị...

Dì Chu nghĩ ngợi một hồi, khí thể đã giảm đi không ít, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy ròng ròng. Bà không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Sanh Sanh, náo loạn lên "Tôi về nhà cũ tìm phu nhân đòi công bằng", liền ôm mặt mày xám xịt chạy đi. Dù sao bà ta cũng là người từ bên nhà cũ, không tới lượt Cố Sanh Sanh đuổi việc!

Đám người hầu còn lại im thin thít như ve sầu mùa đông.

Ánh mắt Cố Sanh Sanh nhìn quét qua họ một lượt: "Còn ai không có ý định ở lại thì đi cùng bà ta luôn đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Qua ngày hôm nay, còn để bắt gặp chuyện này chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu."

Đám người hầu nhanh chóng hiểu ra, từng đám nhỏ quay ra bàn tán với nhau.

Hai chủ nhân của ngôi biệt thự này, một là con ma bệnh đang thoi thóp, một là kẻ sa cơ thất thế bị gả đến xung hỉ. Nói không chừng ngày nào đó Thẩm Vọng tắt thở, đám bọn họ liền trở thành một lũ thất nghiệp.

Mà dì Chu là người bên Thẩm phu nhân và nhị thiếu gia, lấy lòng dì Chu, bọn họ chắc chắn có thể tiếp tục quay lại nhà cũ làm việc.

Đám người hầu nghĩ vậy, phút chốc liền tản ra như chim thú chạy loạn.

Cố Sanh Sanh choáng váng hết mặt mày: "Thật đúng là..."

Continue Reading

You'll Also Like

239K 702 1
Gemini nhìn vậy chứ không phải như vậy, hắn không phải là người đơn giản nhưng cách Fourth đã nghĩ về hắn. ... ‼️ Don't repost - 3 ngày / 1 chap - t...
341K 10.8K 67
Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, giới giải trí, 3s, cực sủng Edit: Lucalita Đại minh tinh Tạ Uyển khi mở mắt ra thấy bản thân mình trùng sinh về kiếp...
12.8K 145 36
Hán Việt : dị thế giới đích mỹ thực gia Tác giả: Lý Hồng Thiên. Tình trạng: hoàn thành Mình đăng lên chỉ để đọc offline nên chưa được sự đồng ý của n...
18.3K 596 43
Thảnh thơi thú thế: Làm làm ruộng, sinh sinh nhãi con Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Viễn cổ, HE , Tình cảm , Dị thế , Xuyên việt , Thú nhân , Làm...