Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

By totohuuhanh

291K 13.8K 1.6K

Tên truyện: Hồng Trang Tác giả: Đao Hạ Lưu Đường Độ dài: 68 chương Thể loại: Cổ đại, ân oán giang hồ, 3S, 18+... More

Văn án
Chương 1: Cô nãi nãi
Chương 2: Tiểu lang quân
Chương 3: Bỏ trốn
Chương 4: Quý Thừa Huyên
Chương 5: Đồ cổ hủ
Chương 6: Cảnh đẹp Giang Nam
Chương 7: Quý Hàn Sơ
Chương 8: Nữ la sát
Chương 9 : Vấn tội
Chương 10: Thương tiếc
Chương 11: Chuộc tội
Chương 12: Ân Thanh Yên
Chương 13: Tình và dục
Chương 14: Không độ quỷ
Chương 15: Vật đính ước
Chương 16: Người trong lòng
Chương 17: Nữ diễm quỷ
Chương 18: Phá hủy chính đạo của chàng
Chương 19: Để nàng đi
Chương 20: Kẻ xấu xa
Chương 21: Một, hai, ba
Chương 22: Đừng loạn
Chương 23: Quỷ đòi mạng (H)
Chương 24: Nhân quả
Chương 25: Vui vẻ (1)
Chương 26: Vui vẻ (2) - (H)
Chương 28: Che mắt
Chương 29: Ta sợ
Chương 30: Bạch cốt ai
Chương 31: Trăng trên trời
Chương 32: Thanh thanh mạn
Chương 33: Tương tư
Chương 34: Cốt sinh hoa (H)
Chương 35: Cát trong tay
Chương 36: Ta bất hối
Chương 37: Khiên ti hí
Chương 38: Làm bề tôi của người
Chương 39: Kiếp phù du
Chương 40: Khúc ca biệt ly
Chương 41: Bạn cũ
Chương 42: Không thể trốn
Chương 43: Đèn yên la
Chương 44: Thấu cốt hương
Chương 45: Không cân nhắc
Chương 46: Kẹo đường
Chương 47: Yến bay về tổ
Chương 48: Mộng kiều diễm
Chương 49: Ghen
Chương 50: Người năm đó
Chương 51: Đều là nghiệp
Chương 52: Chàng phụ ta
Chương 53: Đuổi theo nàng
Chương 54: Cốt sinh hoa (1)-(H)
Chương 55: Cốt sinh hoa (2)-(H)
Chương 56: Trường phong hành
Chương 57: Ý giang hồ
Chương 58: Chấm dứt (1)
Chương 59: Chấm dứt (2)
Chương 60: Chấm dứt (3)
Chương 61: Chấm dứt (4)
Chương 62: Chấm dứt (5)
Chương 63: Kết thúc

Chương 27: Vừa ý nàng

5.2K 227 18
By totohuuhanh

Editor: Tô Tô Hữu Hành

***

Thời điểm Hồng Trang tỉnh dậy thì Quý Hàn Sơ cũng tỉnh theo.

Thân dưới vừa trướng vừa đau, nghĩ lại cảnh tượng dâm đãng ban nãy nàng bèn vùi đầu vào cổ của chàng, tay chân bên dưới lớp chăn cũng bắt đầu sờ mó cơ thể nam tính ấy.

Hồng Trang khen ngợi: "Quý tam ca ca giỏi quá ta.". Nữ nhân quả thật có năng lực đùa nghịch thiên phú mà.

Quý Hàn Sơ hiểu được nàng đang nhắc đến cái gì nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Có lẽ do đã trải qua chuyện còn xấu hổ hơn nên da mặt cũng càng lúc càng dày.

Chàng ôm chặt Hồng Trang: "Nàng đừng nghịch nữa, bằng không ta nhịn không nổi."

Điều Hồng Trang muốn chính là chàng không nhịn được đấy. Nhẫn với chẳng nhịn, đời người ngắn lắm, chuyện sung sướng thế này thì cần gì phải nhịn cơ chứ.

Nàng duỗi tay chống đầu, nghiêng người nhìn chàng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: "Quý tam ca ca có thấy sảng khoái hay không?"

Nàng vừa nói vừa luồn tay xuống xoa nắn nơi nào đó của nam nhân.

Vành tai của Quý Hàn Sơ đỏ bừng, cổ cũng dần đỏ theo. Chàng luôn không có biện pháp đáp lại những lời nói phong lưu này, chỉ biết túm lấy bàn tay nhỏ hư hỏng không cho nó tung hoành.

Khóe miệng Hồng Trang khẽ cong, nụ cười đầy quyến rũ: "Quý tam, chàng thật tốt."

Chàng sạch sẽ, sạch sẽ đến mức nàng không nỡ biến chàng thành con rối vô tri. Thế nhưng giờ đây, con người trong sạch ấy lại yên lặng ôm vào lòng một kẻ đao phủ toàn thân đẫm máu, nguyện ý trở thành đồng lõa với người như nàng.

Nam nhân tốt đến vậy sao có thể thuộc về nàng được chứ.

Hồng Trang chọc vào đôi môi mềm mại của chàng: "Ngu ngốc."

Trong lòng của Quý Hàn Sơ có quá nhiều lời muốn nói, nhiều đến mức không biết phải nói từ đâu, nhiều đến mức vừa thấy nụ cười của nàng thì chàng cũng chỉ biết ngây ngô đáp lại: "...... Ừ, ta ngốc."

Tim của Hồng Trang lỡ một nhịp, có hơi ngẩn ngơ.

Quý Hàn Sơ nắm lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực, khẽ hỏi: "Tên thật của nàng là gì?"

Chàng nhớ rõ nàng từng nói rằng mình được sư phụ nhận nuôi, cái tên Hồng Trang cũng do sư phụ đặt cho.

Chàng muốn biết tên thật của nàng cơ.

Hồng Trang nhẹ nhàng lắc đầu: "Quên rồi. Cũng có thể là không có tên."

Từ trước đến nay, những bé gái sinh ra trong gia đình bình thường đều không được quá coi trọng. Tùy tiện đặt một cái tên cho dễ nuôi, có người cả đời chỉ dùng mỗi nhũ danh mà thôi.

Quý Hàn Sơ nhìn nàng không chớp mắt.

Hồng Trang thấy lạ bèn hỏi: "Chàng nhìn cái gì?"

"Chiếc vòng ngọc kia......", Quý Hàn Sơ thấp giọng nói: "Là di vật mà phụ thân để lại cho ta."

Hồng Trang nằm trong lồng ngực của chàng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Thanh âm của Quý Hàn Sơ lại càng thấp hơn: "Năm đó cha của ta tặng chiếc vòng này cho nương để bày tỏ cõi lòng. Về sau nương qua đời vì khó sinh, cha liền đưa vòng tay lại cho ta. Ông nói rằng chỉ có thể trao nó cho nữ nhân mà ta hết mực yêu thương, đời này ông chỉ yêu duy nhất một người nên hy vọng ta cũng vậy."

Hồng Trang hơi hoảng loạn, nàng buông lỏng tay rời khỏi vòng ôm của nam nhân: "Rốt cuộc chàng muốn nói điều gì?"

Chuyện này khác hẳn suy nghĩ ban đầu của nàng. Sau khi trải qua cá nước thân mật [1], Quý Hàn Sơ không nên có phản ứng như thế này.

[1] Cá nước thân mật: Cách nói ẩn dụ việc quan hệ tình dục thân mật giữa nam và nữ.

"Ta muốn nói gì ư?"

Quý Hàn Sơ tựa hồ muốn cười nhưng mãi vẫn không cười nổi. Chàng khoác áo ngoài rồi bước xuống giường, nhặt cây roi ban nãy nàng ném trên mặt đất sau đó quỳ một gối xuống.

Hồng Trang ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào chàng. Nàng có một dự cảm mơ hồ, không quá muốn nghe những lời mà người đối diện sắp nói.

Quý Hàn Sơ không cho nàng có cơ hội trốn tránh, giọng chàng khàn khàn: "Đầu tiên là làm tổn hại danh dự của nàng, sau đó khiến nàng mất đi sự trong sạch. Nói thế nào đi nữa cũng là trái với gia huấn, hổ thẹn với nàng."

Cây roi đưa đến tầm tay của Hồng Trang, chàng bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mặt: "Nàng muốn phạt ta ra sao đều được."

Quý Hàn Sơ chính là loại người như vậy đấy. Muốn chàng giống như một nam nhân bình thường, không hề cố kỵ hoan hảo với nàng là chuyện không có khả năng. Làm như thế chẳng khác nào lấy mạng của chàng.

Ở trong lòng chàng đây không gọi là hoan hảo, mà là tằng tịu với nhau.

Hồng Trang nhẹ nhàng thở một hơi, hóa ra là vì chuyện này.

Nàng ném roi qua một bên, kéo tay chàng rồi hôn lên những ngón tay đẹp đẽ ấy: "Sao ta có thể phạt chàng được chứ. Chàng là lang quân của ta, ta thương chàng còn không đủ đây này."

Nàng vừa nói vừa duỗi chân cọ xát dọc theo eo bụng săn chắc của nam nhân, vuốt ve thứ nóng bỏng ẩn nấp dưới vùng lông tóc đen nhánh. Cách lớp vải dệt là một đồ vật cực kỳ lớn, tràn trề sức sống.

Mới vừa rồi thứ này còn cắm ở bên trong cơ thể của nàng nữa đấy, tuy rằng trông hơi khó coi nhưng lại có thể khiến nữ nhân sướng lên mây.

Quý Hàn Sơ giữ lấy mắt cá chân của nàng, bàn tay chàng vừa vặn bao bọc toàn bộ cổ chân nhỏ nhắn này.

Hồng Trang cho rằng chàng muốn làm thêm lần nữa nên hưng phấn vô cùng.

Song Quý Hàn Sơ chỉ bình tĩnh nhìn nàng, nhìn thật lâu rồi mới buông tay ra.

Chàng nói: "Hồng Trang, ta vừa ý nàng."

Không gian xung quanh bỗng yên tĩnh lại.

Hồng Trang sửng sốt, thật sự có hơi không biết phải làm sao.

Trong nháy mắt, nàng cảm giác trái tim của chính mình đang dần dần tan chảy thành nước mất rồi. Trong làn nước ấy còn có một giọng nói làm mê say lòng người.

Nàng càng nghe thì trong đầu xuất hiện càng nhiều ý niệm hoang đường.

Quá hoang đường, suy nghĩ của nàng đúng là quá hoang đường.

Hồng Trang sẽ không nói ra những ý niệm đó. Nàng đứng dậy, yên lặng mặc quần áo cẩn thận.

Sau khi đã cài cây roi lên người, nàng lấy ra chiếc vòng ngọc cất trong lòng ngực rồi đưa tới trước mắt của Quý Hàn Sơ.

"Trả lại cho chàng."

Quý Hàn Sơ rũ thấp đầu, không động đậy.

Hồng Trang mỉm cười: "Ta biết những người giống như chàng nghĩ gì về ta, nhưng ta không để bụng. Bọn họ coi ta là người tốt hay coi ta là ác quỷ, ta cũng chẳng quan tâm. Quý Hàn Sơ à, ta chỉ muốn nói cho chàng biết, rằng ta kiên định hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chàng đấy. Ta sẽ không buông bỏ mối thù này, cũng sẽ không tha cho những kẻ đáng chết kia."

Nàng nhìn Quý Hàn Sơ, nhưng chàng vẫn giữ im lặng, không nói một chữ nào.

Hồng Trang ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của chàng. Ở khoảng cách gần thế này, nàng có thể thấy được đôi mắt hơi phiếm hồng cùng với yết hầu lên xuống liên tục kia.

Quý Hàn Sơ nhìn nàng bằng ánh mắt quật cường, dùng sự im lặng như một lời cự tuyệt.

Hồng Trang kéo tay chàng, đặt chiếc vòng vào trong lòng bàn tay khô ráo. Nàng thở hắt một hơi tựa như vừa trút được gánh nặng, cũng như thể chấm dứt một hồi ân oán.

"Quý tam, chàng là người tốt, nhưng mệnh chàng không tốt nên mới gặp phải ta. Uổng phí tấm chân tình chàng bỏ ra mà chẳng thu lại được điều gì."

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nàng không quay đầu, không nhìn Quý Hàn Sơ ở phía sau. Mãi cho đến khi nàng đi xa rồi mà chàng vẫn cứ cúi thấp đầu, một lời cũng chưa nói.

Những suy nghĩ hoang đường cùng với một câu "Ta vừa ý nàng" ý tình miên man kia, tựa như chưa bao giờ xảy ra.

———————————————————————

Editor: Trùng hợp 2 ẻm nữ chính nhà tôi đều "rút chym vô tình" xách váy bỏ đi thế này. =)) Thương Quý ca lắm bị vợ phũ không nói được câu nàooo! _

***

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Tô Tô Hữu Hành. Đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ Editor và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất!

Continue Reading

You'll Also Like

389K 15.9K 60
Văn án Sau khi Đông Tâm sống lại, vừa mở mắt đã phát hiện giấc mơ của mình đã thành sự thật: Tên của cô đã được ghi vào hộ khẩu nhà nam thần! Nhưng đ...
0 3.8K 123
Edit bởi tui!!!
263K 19.3K 109
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
104K 7.1K 41
Ngày hôm ấy, tôi đã nhận ra bản thân chẳng còn run sợ khi tiến về phía trước. Vì tôi biết chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy cậu đứng ở phía sau mỉm cười r...