Chương 11. Dụng cụ tán gái

90 7 0
                                    


Lớp mỹ thuật ở trung tâm được phân ra cấp phổ thông và cấp mẫu giáo, số học sinh ở mỗi lớp của cấp mẫu giáo sẽ không quá 10 người. Lớp Lâm Duẫn Nhi dạy là lớp mẫu giáo, sỉ số vừa vặn đúng 10 người. Các học trò trong lớp đều là học sinh tiểu học từ lớp 1 đến lớp 6, chỉ có duy nhất bé trai ngây thơ Ngô Hi Dịch vẫn còn là học sinh mẫu giáo.

Ngày đầu tiên đi học của bé trai ngây thơ ấy, Lâm Duẫn Nhi phải dành hơn phân nửa tiết học để quan tâm đến cậu bé, bởi vì đứa bé này dường như không thích vẽ tranh, nền tảng đặc biệt chênh lệch, nhưng vẫn muốn vẽ nhân vật trò chơi! Cậu bé hỏi cô có chơi game không? Đương nhiên là cô không chơi rồi! Cô cũng không phải người mê game.

Hơn nữa, đứa bé năm tuổi nhà ai lại chơi game! Mau đón cậu bé về đi.

Kết thúc buổi học, sau khi chịu sự tra tấn, Lâm Duẫn Nhi chạy đi tìm cô giáo Trịnh, cô hữu khí vô lực nói: “Cô giáo Trịnh, em muốn hỏi tại sao lại không xếp Ngô Hi Dịch vào lớp nhi đồng? Nền tảng của em ấy rất kém, hoàn toàn không theo kịp lớp học.”

Cô giáo Trịnh mờ mịt: “ Ngô Hi Dịch nào?”

Lâm Duẫn Nhi càng nghi ngờ: “Cô giáo Trịnh không biết sao? Con nghĩ là do cô sắp xếp.”

Cô giáo Trịnh lắc đầu: “Không phải cô, cô không biết chuyện này. Cô chỉ phụ trách việc chiêu sinh, em thử đi hỏi cô giáo Mạc xem.”

Lâm Duẫn Nhi lại chạy đi hỏi cô giáo Mạc, cô cảm thấy sắp xếp như vậy rất bất ổn, sẽ làm trễ nải việc học tập của học trò. Nhưng câu trả lời cô giáo Mạc cho cô là: “Các lớp nhi đều đã đủ số lượng, bình thường cô thấy em rất kiên nhẫn nên mới xếp cậu bé vào lớp em.”

Lâm Duẫn Nhi suy sụp, cô giáo Mạc an ủi cô: “Không sao, em cứ tùy tiện dạy cậu bé là được, không cần phải quá quan tâm đến nó, cậu bé chỉ đến học cho vui vậy thôi.”

Lâm Duẫn Nhi khóc không ra nước mắt, cô cũng biết là cậu bé đến học cho vui, nếu không có đứa bé nào ngồi vẽ nhân vật trò chơi trong lớp đâu.

Quan trọng là đứa bé này không chịu vẽ tranh, càng không có hứng thú muốn vẽ, toàn bộ tiết học của cậu là để miêu tả nhân vật trò chơi, sau đó nói với cô phải vẽ như thế nào mới đúng, thật ra thì ai mới là học trò đây?

Nhưng có một điểm Lâm Duẫn Nhi phải thừa nhận, năng lực thuyết minh của cậu bé này rất tốt, cô có thể dựa vào sự miêu tả của cậu bé mà vẽ ra được một bức họa nhân vật trò chơi, tuy vẫn có sự khác biệt nhưng Lâm Duẫn Nhi vẽ rất đẹp.

Sau khi kết thúc lớp học, Ngô Hi Dịch rất vui vẻ cầm lấy bức tranh vẽ nhân vật trò chơi.

Ngoài cổng có một chiếc xe SUV màu đen đang ở đó, Ngô Hi Dịch vui sướng chạy tới, tự mình kéo cửa xe rồi bò lên chỗ ngồi phía sau, sau đó nhìn phía trước cười hì hì nói: “Chú út, tối nay chúng ta đi ăn KFC sao?”

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu bé: “Ngồi xuống.”

Ngô Hi Dịch bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí.

Xe chạy được một lúc, Ngô Hi Dịch lại hỏi: “Chú út, khi nào chúng ta mới đi ăn KFC, chú nói có thể dẫn cháu đi ăn KFC mười lần, chú không được nuốt lời nha.”

(Seyoon) Trời Định Anh Gặp EmWhere stories live. Discover now