Hòn ngọc của biển (phần 2)

Comenzar desde el principio
                                    

Cuối cùng, người Thẩm gia tìm con lòng nóng như lửa đốt, Cẩm Vinh nắm Thẩm Thế Tương liền trở lại.

Cẩm Vinh ở bên cạnh nghe chuyện cười nhạo một tiếng, "Anh như thế nào không nói cả việc, là anh khóc nhè ồn ào đánh thức tôi ngủ trưa?"

Thẩm Thế Tương tự nhiên không chịu thừa nhận loại chuyện mất mặt này, "Cô nghe lầm, ta là ăn nhiều bị ợ hơi, không phải tiếng khóc, là tiếng ợ, được chứ."

Ninh Hi Liêm trừu trừu khóe miệng, lớn như vậy còn so đo chuyện hồi trẻ con.

Thẩm Thế Tương cố ý nói sang chuyện khác, vỗ vỗ Tiểu Dịch đầu, nói: "Đệ muốn ăn cái gì, Thế Tương ca ca mua cho đệ."

"Không cần, đệ có tiền." Tiểu Dịch lắc lắc đầu, móc ra túi tiền, bên trong là mấy chục cái đồng tiền, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chút bạc vụn.

Thẩm Thế Tương vỗ đầu nói, "Ai, ta quên mất tính tình Tống đại nương."

Dựa vào ân tình hồi nhỏ Cẩm Vinh đưa hắn trở về, Thẩm gia cùng Tống gia tuy rằng môn hộ chênh lệch, nhưng cũng có thể kết giao tình nghĩa không nhỏ. Không nghĩ tới, Tống gia lúc ấy chỉ là mở một quán mì nhỏ, không hề có ý nghĩ bắt quàng làm họ Thẩm ghia, ngược lại có chút cự tuyệt xa cách, lễ vật Thẩm gia đưa tới đều cự tuyệt trở về.

Thẩm Thế Tương lại bởi vì công khóa bận rộn, cũng liền mấy năm cũng chưa gặp lại Cẩm Vinh.

Đến thời điểm hắn đi thư viện Di Sơn đọc sách, ngẫu nhiên tới quán mì Tống thị, mới phát hiện Cẩm Vinh chính là A Vinh từng giúp đỡ hắn khi còn nhỏ. Bởi vậy Thẩm Thế Tương tới chơi, Tống đại nương cùng Tống đại thúc cũng không ngăn cản nhiều.

Nhất lộ tẩu lai, hoa đăng trản trản, đăng hỏa lan san.

(Một đường đi, hoa đăng san sát, ngọn đèn dầu rã rời.)

Cẩm Vinh mua cho Tiểu Dịch một xâu đường hồ lô, lại mua cho cha mẹ Tống chút bánh hoa đăng.

Cũng không ngoài dự liệu của Cẩm Vinh, Thẩm Thế Tương quý khí tuấn mỹ, Ninh Hi Liêm tú khí đĩnh bạt, đưa tới không ít ánh nhìn, đi qua cầu thả đèn trên sông, túi thơm khăn tay đếm sơ sơ mười mấy chiếc liên tục ném vào đám người họ.

Cẩm Vinh lôi Tiểu Dịch tránh xa bọn họ mấy bước, lý do còn chính đáng, "Không có biện pháp, mùi quá nồng."

Ninh Hi Liêm vốn khứu giác nhạy bén hơn người, hương son phấn nồng đậm trong đầu hắn càng gay gắt hơn bình thường, đợi qua cầu, hắn liền lập tức đem túi thơm cùng khăn tay trong lòng ngực ném cho Thẩm Thế Tương.

Thẩm Thế Tương ngược lại, ai đến cũng không cự tuyệt, còn có tâm tình cùng Cẩm Vinh đùa cợt nói: "Túi thơm cô làm đâu A Vinh, giữa tiết hoa đăng này, khả năng cô không tìm được vị công tử nào đẹp trai hơn ta cùng Hi Liêm huynh đâu, xem giao tình giữa ta và cô, ta tuyệt đối sẽ không ném loạn túi thơm cô đưa."

Ninh Hi Liêm tức khắc đen mặt.

Cẩm Vinh lại bình tĩnh nói, "Ngại quá, tôi không làm túi thơm."

Thẩm Thế Tương mở to hai mắt nhìn, "Tống Cẩm Vinh, một cô nương cư nhiên lại không làm túi thơm vào tiết hoa đăng?"

[HOÀN] [EDIT] Xuyên Nhanh: Vinh hoa phú quý - Tích Ngã Vãn HĩDonde viven las historias. Descúbrelo ahora