chap 6.

507 73 1
                                    

T/b trở lại cách Boboiboy chừng vài phút, vừa kịp lúc món bánh táo Tok Aba nướng đã ra lò.

"Ochobot."

Anh quoắt gọi cậu bạn cùng phòng. Ochobot rót nốt giúp vào cốc của Yaya đầy nước rồi bay đến chỗ Boboiboy.

"Cậu lên phòng với tớ một chút. Tớ có chuyện muốn hỏi."

Chưa đến mức giấu giếm nhưng âm lượng vừa đủ chỉ để mỗi Ochobot nghe thấy, Boboiboy nhìn sang những người khác chỉ vì mong họ sẽ không hỏi gì mình cả. Anh không muốn nói về chuyện của em gái ngay cả khi bản thân còn không biết gì.

Đây có vẻ là một chuyện nghiêm trọng. Quả bóng vàng theo sau anh lên lầu trên. Boboiboy mang một vẻ nghiêm túc, vì vẫn chưa chắc chắn vào mọi thứ nên trong khi người còn lại đang ngây mặt ra vì không hiểu khỉ gì, Boboiboy nhìn ngang dọc một hồi mới dám hỏi nhỏ.

"Ừm, tớ hỏi nè, có loại sức mạnh nào mà có thể hát rồi khiến cây cối nhảy múa không?"

Có lẽ Ochobot vừa nghe được một điều phi lý nhất trên cuộc đời. Cậu phát ra vài âm thanh như kiểu "gì chứ?" rồi vỗ vào vai anh sau đó đáp với điệu bộ bất lực.

"Cậu còn mơ ngủ à? Đừng nói mấy thứ như kiểu cảm tính vậy chứ."

Ochobot nói với ý đùa.

"Ơ không! Nghe này, Ochobot."

"Tớ còn phải rửa bát nữa. Cậu có trí óc sáng tạo lắm, tớ sẽ đề nghị chỉ huy giúp cậu làm một nhà văn và bán kèm chung với phòng giặt ủi."

Quả bóng vàng kia quay lưng rời đi với cái miệng đang phàn nàn đủ điều thay vì nghiêm túc với vấn đề của người bạn. Cậu ấy nhận ra đây không phải là thời điểm vàng cho những câu chuyện "kì lạ".

"Khoan đã."

Anh sốt sắng, nhưng vẫn kiềm nhỏ giọng. Boboiboy nắm tay Ochobot kéo lại, cậu bạn cùng phòng quay đầu thở dài và phát ra một âm thanh rầu rĩ.

"Chúng ta nói chuyện sau đã Boboiboy, cậu muốn bỏ lỡ món bánh táo à?"

"Nghe tớ này Ochobot, tớ đã thấy T/b ở sân vườn. Lúc nãy. Vào lúc nãy, khi giọng hát cất lên."

Cậu bạn người máy nghe xong thì ngỡ ngàng, tạm thời không biết nói gì. Đúng thật T/b có rời khỏi buổi tối khá lâu nhưng chuyện này là điều bình thường.

"Vậy cậu tính kể gì à?"

Ochobot nhận ra cái cốt lõi của câu anh vừa nói có lẽ không phải điều bình thường.

"Ừm, nghe này... Vừa rồi tớ đã thấy T/b hát cho một loài cây kì lạ nghe. Ý là, nó nhảy múa khi em ấy cất lên giọng hát."

"Hả? Vậy giọng hát đó-"

"Nói bé thôi!"

Boboiboy giật thót vội che miệng cậu ấy lại rồi suỵt một hơi làm dấu hiệu im lặng, hai người nhìn xung quanh chả thấy ai. Mới nói tiếp.

"Ờ ừm, sao nữa?"

"Cái cây đó trong suốt, không có lá cành gì nhưng bông hoa lại có màu chàm. Như kiểu do ánh trăng phản phất mà ra."

[BBB x Readers] "Em Gái" Không Có Trong Kí Ức!Where stories live. Discover now