Chương 15: Từ chối

485 50 10
                                    

Hôm đấy là một hôm đẹp trời. Bầu trời trong vắt có những đám mây trắng toát trôi lững lờ. Gió thổi lồng lộng qua các cành cây bàng cây phượng. Chúng tôi đứng ở tầng hai, tôi đứng đúng hướng gió nên tóc tai gì bay tứa lưa. Tôi phải vừa nói vừa lấy tay gỡ tóc để nó khỏi che mất mặt.

Minh có vẻ rất lúng túng, không biết xử trí như nào trước câu trả lời thành thật của tôi. Tôi thì nghĩ nếu cậu ấy đã có gan tỏ tình thì chắc tình huống này đã lường trước rồi. Tôi chỉ là nói sự thật với cậu ấy mà thôi. Nếu dứt khoát nhanh thì cậu ấy cũng sẽ sớm hết thích tôi. Như lần tôi hết thích anh Kiên vậy.

- Th-thật à? Cậu thích người khác rồi à?

- Ừ. – Tôi gật đầu chắc nịch.

- Ai vậy?

- Xin lỗi. Tớ không thể nói.

- Người đó... người cậu thích ấy... có thích cậu không?

Ê, câu hỏi này đau lòng đó nha. Thích nhau thì bọn tôi đã trở thành người yêu rồi, còn ở đây mà bóng gió với cậu ư? Tôi đâm ra bối rối:

- Cái đó, cái đó không quan trọng.

- Cậu chưa tỏ tình ư? – Đôi mắt sau cặp kính Nobita hiển rõ sự tò mò.

- Đã bảo không quan trọng mà. – Tôi bắt đầu vào thế yếu.

Minh nở nụ cười đầy vẻ mãn nguyện:

- Tớ sẽ chờ cho đến khi cậu hết thích người đó.

Tôi thở dài thườn thượt đầy bất lực:

- Tớ cũng đã chờ như vậy đấy. Chờ ngót nghét nửa năm rồi đấy.

- Nửa năm?! – Cậu ta nhắc lại đầy bất ngờ, thậm chí còn lấy ngón tay ra đếm – Là sáu tháng?

- Ờ.

Tuy nhiên, dường như cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc, tự dưng hét lớn:

- Nhưng tớ thích cậu rất nhiều!

Tôi bị giật mình lùi ra lại đằng sau. Bộ hét to thì thể hiện được tình cảm mình nhiều lắm chắc? Tôi không chịu thua, còn hét to hơn hắn ta:

- Tớ còn thích cậu ấy nhiều hơn!

Khuôn mặt Minh ấm ức, có vẻ hắn ta bắt đầu cảm thấy tủi thân:

- Cậu... không thích tớ dù chỉ một chút thôi sao?

Tôi lắc đầu không chút do dự:

- Rất tiếc là không.

Nghe tôi trả lời xong, Minh mím môi gật gật đầu vài cái rồi chạy vụt đi.

Tôi nhìn theo cái đầu vàng hoe xoăn tít ấy mất hút, chép miệng. Trông thì cũng thương thật đấy nhưng biết làm sao đây? Chuyện tình cảm mà.

Tôi quay lại bước về cửa văn phòng khoa, kéo cửa ra. Ba chàng thanh niên đang nghe lỏm ngã rạp cả ra dưới chân tôi.

Bỏ mẹ, tôi quên mất ba tên này.

Ba đứa lồm cồm bò dậy rồi bắt đầu trêu tôi.

- Ái chà chà, có crush mà cứ giấu anh em hoài nha.

Dư Vị Thanh Xuânحيث تعيش القصص. اكتشف الآن