Chương 13: Phiền phức

458 50 6
                                    

Những ngày tiếp theo dĩ nhiên là những ngày tôi tránh bạn Minh học đội tuyển bồi dưỡng Lý ấy như tránh tà.

Tôi đoán không sai, ba bạn trai hôm ấy đi cùng Minh ở canteen là cùng đội tuyển bồi dưỡng Lý cùng Minh. Tôi khá chắc kèo là tụi kia chính là bọn giật dây đằng sau.

Minh vô cùng cần mẫn trong công cuộc theo đuổi tôi. Thậm chí cần mẫn đến nỗi tôi cảm thấy không khác gì kẻ biến thái theo đuôi.

Này nhé, lúc đi học tôi có thói quen đi học sớm. Biết được điều đó nên hắn ta cũng đi học sớm cực kì. Tóm lại là khi tôi đến cổng trường thì đã thấy cái đầu xoăn tít vàng hoe của hắn đang đợi ở đó rồi. Hắn thấy tôi dĩ nhiên mừng quýnh quáng, liên mồm nói:

- Mai Oanh, Mai Oanh, có duyên chưa? Tớ cũng mới đến này.

Tôi nở một nụ cười gượng gạo nhưng không trả lời gì. Cứ tưởng thế là xong chuyện, nhưng không, hắn lẽo đẽo theo tôi đến tận lên lớp. Thậm chí hiên ngang đi vào lớp bồi dưỡng Toán cùng tôi, khiến tôi quay lại nhăn mày:

- Cậu vào lớp này làm gì?

- Hi hi, lớp bồi dưỡng Lý chưa mở cửa nên tớ vào ngồi ké tí mà.

Hắn nói thế thì tôi cũng chịu, nén một cái thở dài rồi đi vào lớp, tìm chỗ ngồi rồi mở vở Toán ra làm, quyết không tiếp chuyện cậu nào với Minh. Minh thì vẫn đang luyên thuyên bất tận cái gì đó.

Cửa lớp lại mở ra, Bảo đi vào, thấy một tên không mời mà đến trong lớp thì hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cũng bình thản về chỗ ngồi. Cậu ấy không chào tôi như thường lệ.

Thấy Bảo, dĩ nhiên tôi mừng phát điên. Còn chưa để cậu ấy đặt cặp xuống bàn, tôi phi lại chỗ cậu ấy, hỏi liên tù tì:

- Bảo ơi, cậu làm đề hôm qua cô gửi chưa. Giảng cho tớ bài này với.

Tất nhiên tôi chỉ lấy cớ để khỏi phải tiếp chuyện và ngồi với tên Minh điên khùng kia.

Điều tôi không ngờ là tên kia mặt dày vô đối, đi lại chỗ hai chúng tôi, ngồi chăm chú nghe Bảo giảng bài cho tôi như đúng rồi. Nhưng hắn chỉ im lặng được một lúc, sau khi Bảo giảng cho tôi xong một bài, hắn lên tiếng:

- Cậu là Bảo đúng không?

- Ờ. – Bảo trả lời thờ ơ.

Minh cười nửa miệng rồi hỏi tiếp:

- Cậu từng theo đuổi Oanh đúng không?

Đến lúc này, tôi không thể chịu nổi sự thô lỗ của Minh nữa. Tôi đập bàn xô ghế đứng dậy, cảm giác máu nóng dồn lên não và tôi có thể tung một cú đấm vào mặt Minh văng luôn cái kính Nobita ấy.

Nhưng tôi chưa kịp thượng cẳng chân hạ cẳng tay gì thì Bảo đã trả lời, vẫn với giọng bình thản đó:

- Ờ. Đúng rồi đấy.

Sau đó, Minh và Bảo nhìn nhau tóe tia lửa điện.

Tôi đi ra giữa, chắn trước mặt Bảo và hướng về phía Minh, thẳng thừng:

- Về lớp cậu đi!

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, thể hiện tinh thần tôi sẽ lườm hắn ta như vậy cho đến khi hắn xách xác về lớp. Hắn ta nghĩ hắn là ai mà xía vào chuyện của tôi chứ? Tôi đã khó khăn lắm mới có thể bình thường hóa quan hệ với Bảo mà hắn dám...?

Dư Vị Thanh XuânWhere stories live. Discover now